Hai người này, lôi đại một kẻ ra cũng đủ để khiến Ngô Giang Hải bay tới tận mây xanh.
Đối diện với Hoắc Hoàn Vũ và ngón tay cái dựng thẳng lên kia, Ngô Giang Hải bỗng cảm thấy sự việc có chút khác thường.
Liên tưởng tới việc trước đó Hoắc Hoàn Vũ đúng trước cửa nhìn chăm chăm Lý Thần một lúc lâu, Ngô Giang Hải bỗng cảm thấy chột da, cẩn thận hỏi: “Anh Hoắc, anh quen anh ta à?”
Lúc này Ngô Giang Hải bị dọa tới mức tái mặt, nếu Lý Thần là bạn của Hoắc Hoàn Vũ thì đúng là tối nay Ngô Giang Hải chết chắc.
Điều này giống như là thấy cỗ quan tài trước khi gặp Diêm Vương vậy.
Hoắc Hoàn Vũ phụt cười nhìn Lý Thần, thấy anh im bặt thì đoán ngay là Lý Thần lại sắp sửa ra vẻ ngầu lòi rồi.
Lý Thần thản nhiên nhìn Ngô Hồng Hà và nói: “Vậy sao? Không phải anh muốn tôi chết à?”
Ngô Hồng Giang bật cười, nhìn Ngô Hồng Hà.
Ngô Hồng Hà cười he he, đi tới bàn trà trước mặt Lý Thần, giẫm chân lên mặt bàn, chỉ vào háng mình và nói: “Bò từ đây bò qua thì hai anh em tao sẽ cho mày một cơ hội tha thứ”.
Lý Thần nhìn Ngô Hồng Hà với vẻ đắc ý thì đôi mắt vẫn thản nhiên như mặt nước lặng sóng.
“Nếu như tôi không bò thì sao?”, Lý Thần hỏi ngược lại.
Ngô Giang Hải phụt cười: “Mày tưởng là mày vẫn còn lựa chọn à? Đồ đần này!”
Lý Thần thản nhiên nhìn Ngô Hồng Hà và nói: “Vậy sao? Không phải anh muốn tôi chết à?”
Ngô Hồng Giang bật cười, nhìn Ngô Hồng Hà.
Ngô Hồng Hà cười he he, đi tới bàn trà trước mặt Lý Thần, giẫm chân lên mặt bàn, chỉ vào háng mình và nói: “Bò từ đây bò qua thì hai anh em tao sẽ cho mày một cơ hội tha thứ”.
Lý Thần nhìn Ngô Hồng Hà với vẻ đắc ý thì đôi mắt vẫn thản nhiên như mặt nước lặng sóng.
“Nếu như tôi không bò thì sao?”, Lý Thần hỏi ngược lại.
Ngô Giang Hải phụt cười: “Mày tưởng là mày vẫn còn lựa chọn à? Đồ đần này!”
“Hôm nay mà mày không cầu xin tha thứ thì tao sẽ ngay lập tức gọi điện, sau đó ngày mai công ty của mày và Diêu Chí Quân sẽ phá sản, còn sự nghiệp của Diêu Chí Quân sẽ bị phong sát! Tin tao đi, tao có thể làm được điều đó một cách dễ dàng lắm!”
Ngô Giang Hải vừa nói vừa cười một cách khoa trương: “Mối quan hệ giữa mày và Diêu Chí Quân không tệ phải không? Vợ con ông ta đều ở thủ đô, con trai ông ta học lớp 11 của một trường chuyên cấp ba. Chỉ cần tao lên tiếng thì vợ con ông ta chắc chẳng còn sống yên đâu.
Vừa nói, Ngô Giang Hải vừa gập người nhìn Lý Thần và cười lạnh lùng: “Tới khi đó không chỉ có công ty của mày mà toàn bộ gia đình của Diêu Chí Quân cũng sẽ xui xẻo theo.”
Diêu Chí Quân đứng bên cạnh nghe thấy vậy thì tái mặt, tức giận nói: “Có giỏi thì lao tới đây, uy hiếp con cái tôi thì có bản lĩnh cái quái gì?”
Ngô Giang Hải đứng thẳng người, lạnh lùng nói: “Nhảm nhí, mọi người đã nói rõ là có chết cũng không chịu buông mà tao còn phải nói đạo lý sao, đầu úng nước đấy à?”
Vừa nói, Ngô Giang Hải vừa chỉ vào Lý Thần: “Tao hỏi mày có chui qua không?”
“Chui thì làm ngay lập tức, còn không thì cũng được, cút ra khỏi đây, sau đó đợi tao báo thù!”