Ba hành động này lọt vào tầm nhìn của người khác, quả thực là vô cùng đáng kinh ngạc.
Mắt nhìn của Hoắc Chấn Châu rất cao, người bình thường hoàn toàn không lọt nổi vào mắt xanh của ông ấy, nhưng hôm nay ông ấy lại ưu ái một vãn bối như Lý Thần đến vậy, đây là chuyện xưa nay chưa từng có.
.
truyện ngôn tình
Hoắc Chấn Châu không quên yêu cầu của Lý Thần, quay lại nói với lãnh đạo chính quyền thành phố: "Tôi nghĩ người thanh niên này rất có triển vọng.
Nếu có thể hợp tác với cậu ấy trong dự án khu vui chơi, bên phía nhà họ Hoắc chúng tôi sẽ rất yên tâm, chúng tôi có thể ký hợp đồng với mọi người luôn".
Lãnh đạo chính quyền thành phố làm sao lại không hiểu ý của Hoắc Chấn Châu cơ chứ?
Hoặc cho Lý Thần tham gia, hoặc khỏi đầu tư cái gì nữa hết!
Sự lựa chọn này quá đơn giản.
Các vị lãnh đạo chính quyền thành phố liếc nhau rồi vội vàng gật đầu tỏ ý sẽ cân nhắc.
Vào lúc này, một tiếng tru không thể tin được vang lên.
"Chờ đã! Ông Hoắc, chờ đã!"
Hà Chí Thành điên cuồng lao tới, nhưng ngay lập tức bị vệ sĩ của nhà họ Hoắc ngăn lại.
Đấu tranh trong tuyệt vọng, Hà Chí Thành gần như điên cuồng hét lên: "Các người đã hứa hợp tác với nhà họ Hà chúng tôi! Bây giờ nhà họ Hà chúng tôi đã bỏ ra 1,5 tỷ để mua đất và quyền khai phá, sao các người có thể vứt bỏ nhà họ Hà chúng tôi như vậy!?"
Hoắc Chấn Châu cau mày nhìn con trai Hoắc Hoàn Vũ: "Mày đã hứa với cậu ta cái gì vậy!?"
Hợp tác đầu tư là chuyện lớn.
Nếu Hoắc Hoàn Vũ dám hứa với người khác mà không có sự đồng ý của bố mình, thì đối với nhà họ Hoắc, đây sẽ là một tội nghiêm trọng.
Hoắc Hoàn Vũ sợ tới mức bật ra tiếng Quảng Đông: "Bố, đừng nghe hắn nói bậy bạ, con chỉ hứa với hắn sẽ giới thiệu nhà họ Hà cho bố, chứ chưa bao giờ nói chắc chắn sẽ hợp tác với nhà họ Hà".
Tuy rằng Hoắc Hoàn Vũ là đời thứ hai chả có chút tài cán gì, nhưng với chuyện lớn như này, anh ta quả thực không dám tùy tiện.
Vẻ mặt của Hoắc Chấn Châu lúc này mới khá hơn một chút, ông ấy mặc kệ Hà Chí Thành, với thân phận và địa vị của ông ấy, căn bản là không cần quan tâm.
“Hậu bối, tôi chờ cậu tới”, Hoắc Chấn Châu nói xong liền dẫn người rời đi.
“Đứng lại cho tôi! Đứng lại!”, Hà Chí Thành gầm lên gần như phát điên.
"Hoắc Hoàn Vũ, mấy ngày nay tao phục dịch mày như một con chó, giờ mày lại mặc kệ tao à!?"
Hoắc Hoàn Vũ đang thấp thỏm chuẩn bị rời đi, nghe vậy lập tức biến sắc, nhìn chằm chằm Hà Chí Thành và tàn nhẫn nói: "Còn nói nhảm nữa có tin tao giết mày không!?"
Hà Chí Thành nhìn vẻ mặt dữ tợn của Hoắc Hoàn Vũ, gần như nghiến răng nghiến lợi, chua xót nói: "1,5 tỷ! Nhà họ Hà chúng tao bỏ ra 1,5 tỷ! Cứ vậy mà phủi tay à!? Không thể nào!"
“Mẹ nhà mày, không phải là chưa ký hợp đồng sao, không đưa tiền thì mất năm mươi triệu tiền đặt cọc thôi, không phải à?”, Hoắc Hoàn Vũ nhổ nước bọt, quay đầu bỏ đi.
“Tôi cũng đi đây”, Hoắc An Lan cười nhẹ với Lý Thần.
“Cảm ơn cô, tôi nợ cô một ân tình”, Lý Thần chân thành nói.
Cô ấy che miệng cười khúc khích, không quan tâm bao nhiêu người đang đổ dồn ánh mắt vì cử chỉ quyến rũ của mình lúc này, nói: "Có nợ thì nhớ trả".
Nói xong, Hoắc An Lan nhẹ nhàng rời đi.
Lúc này, Hoắc An Lan và cả gia đình họ Hoắc không nhận ra rằng ân tình này sẽ mang lại những lợi ích to lớn như thế nào trong tương lai.
Người đi trà lạnh, Hà Chí Thành bị bỏ lại, khuôn mặt tái nhợt, thở hổn hển, nói với Lý Thần.
"Lý Thần, mọi chuyện đều do mày lên kế hoạch!"
Hà Chí Thành nhìn chằm chằm Lý Thần, vô cùng phẫn uất..