Tiểu Dịch Thần ở bên cười một tiếng, nặn nắm đấm, hoạt động gân cốt một chút. “Chú à, thời gian của chúng ta không có nhiều đâu, sau hai giờ là phải về rồi đó, cháu không muốn về muộn đâu.”
Lâm Hàn Lâm giật giật khóe môi, lập tức nhấn ga, xe chạy vội vã.
Xe dừng trước cửa quán bar, Lý Hàn Lâm liền bị đội hình trước mặt dọa cho sợ.
Chỉ thấy cách cửa quán bar không xa, có mấy bọn du côn cà lơ phất phơ, mấy thanh niên sa ngã đứng ở đó.
Nhìn kỹ một chút, chắc phải chừng mười mấy người, như đang tụ tập thành một bọn.
Đúng là côn đồ!
Lý Hàn Lâm vẫn không thể tưởng tượng nổi, đã thấy Vân Thiên Hữu đẩy cửa xe ra, cùng tiểu Dịch Thần, cả hai cùng nhau xuống xe.
“Tổng giám đốc Vân, cháu muốn đi đâu vậy?”
“Chú ở trên xe chờ, không cho phép đi theo.” Vân Thiên Hữu xoay người dặn dò một câu.
Mặc dù Lý Hàn Lâm đầy nghi vấn trong lòng nhưng mà cũng ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh, ngồi ở trên xe chờ.
Vân Thiên Hữu và tiểu Dịch Thần đi tới đó. Lý Đông Cường thấy cậu, lập tức cười lấy lòng chạy tới đón.
“Cậu em nhỏ tới rồi!”
“Sao lại nhiều người thế này?” Vân Thiên Hữu nhíu mày, dáng vẻ hiển nhiên rất kinh ngạc.
Lý Đông Cường cười xoa xoa môi, cười híp mắt nói: “Chỉ sợ thiếu người! Không sao cả, tất cả đều là anh em, đến càng đông càng có khí thế!”
Dừng một chút, lông mày ông ta run lên, cẩn thận dò xét: “Cậu em nhỏ, cậu tới tìm tôi, phải chăng là muốn dạy dỗ ai?”
Bỗng nhiên mặt Vân Thiên Hữu không chút cảm xúc, cúi thấp đầu, hững hờ lấy ra cái ví tiền.
Lý Đông Cường nhìn mà trợn cả mắt lên.
Ví tiền này, khéo léo tinh xảo, nhìn giống như hàng hiệu! Chắc cũng không rẻ đâu!
Đến khi nhìn Vân Thiên Hữu mở ví tiền ra, toàn là tiền mặt, Lý Đông Cường càng chảy nước miếng.
Tên nhóc này, thật sự không đơn giản!
Mang theo người nhiều tiền mặt như vậy.
Trong mắt Lý Đông Cường không giấu nổi vẻ tham lam.
Vân Thiên Hữu lạnh lùng liếc ông ta một cái, Lý Đông Cường lập tức chột dạ cụp mắt xuống.
Chỉ thấy cậu ấy ra một tờ chi phiếu đã điền giá trị nhưng chưa ký tên, nhưng mà khi Lý Đông Cường nhận, nhìn đến giá trị trên tấm chi phiếu, kinh ngạc một hồi.
Chảy hết cả nước miếng.
“Nhiều như vậy?”
“Ngại nhiều à?” Vân Thiên Hữu nhíu mày.
“Nào có nào có! Chỉ có ngại tiền ít, chứ ai ngại tiền nhiều!” Lý Đông Cường cười nịnh nọt, cẩn thận xem xét tấm chi phiếu này là thật hay giả.
“Không cần phải kiểm tra, chẳng lẽ tôi lại cho ông chi phiếu giả sao?” Vân Thiên Hữu nhìn thấu được hoài nghi của ông ta, ung dung thong thả nói.
“Sao còn chưa ký tên?”
Vân Thiên Hữu nói lời ít mà ý nhiều: “Chờ khi xong xuôi mọi việc, hai bên thanh toán.”
“Được! Thế cậu có dặn dò gì đây?” Lý Đông Cường chà xát tay hỏi.
Vân Thiên Hữu bỗng nhiên lấy ra từ trong túi đeo lưng một con Sony DV, ném cho hắn ta.
Lý Đông Cường tiếp được, cúi đầu nhìn chiếc DV trong tay, có chút không hiểu.
“Đây là…”
“Ít nói nhảm, nghe tôi sắp xếp đây.” Vân Thiên Hữu nói.
Lý Đông Cường nhanh chóng không dám nói câu nào.
…
Màn đêm thăm thẳm.
Một số thanh niên bắt đầu lục đục từ trong quán bar đi ra.
Hành vi sống về đêm phóng đãng đã kết thúc.
Đã đến giây phút hành động.
Lúc đi ra, Lục Cảnh Điểm đã say như chết.
Đêm nay tâm trạng cô đặc biệt không tốt. Sau khi cô và Vân Thi Thi tham gia chương trình “Chạm tới ngôi sao”, trên blog lại xào xáo chuyện cô dùng kế khiến Vân Thi Thi bị xa lánh lại sôi sục.