Trong vòng ngắn ngủn ba năm, Cung Kiệt đã trở thành nhân vật đứng đầu một cõi.
Hôm nay, anh đã hai mươi bốn tuổi, bằng thủ đoạn hơn người của mình, đã trở thành người đứng đầu tập đoàn Cự Phong, là người nắm giữ quyền hành của khu vực thị trường Bắc Mĩ, cũng là thành viên trụ cột trong kế hoạch “Thiên nhãn” của tập đoàn Cự Phong, địa vị hiển hách.
Nếu như phải nói ở tập đoàn Cự Phong có một nhân vật tầm cỡ nào khiến cho Hữu Hữu phải hâm mộ, thì không thể nghi ngờ, người đó chính là vị chủ nhân, người phụ trách thị trường Bắc Mĩ, Cung Kiệt!
“Chị, chị theo em về nhà, nếu cha biết chị còn sống, nhất định sẽ rất vui mừng!”
Vân Thi Thi ngây ra: “Nhà họ Cung… Là cái gì?”
“Là nhà của chị.”
“Không…”
Ý cười của Vân Thi Thi nhạt đi mấy phần: “Nhà của chị, là ở chỗ này.”
Cung Kiệt hơi ngẩn người.
Trong tim giống như bị đâm một cái.
“Tiểu Kiệt, em nói nhà của chúng ta, cha của chúng ta, chị thật sự không hề biết đến những thứ này. Từ nhỏ chị đã lớn lên ở nơi này rồi, gốc gác đã ăn sâu bén rễ ở đây, nơi đây mới là nhà của chị.”
Vân Thi Thi nhàn nhạt nói.
Đối với những gì Cung Kiệt vừa nói, về nhà họ Cung, về cha, trong lòng cô không có chút hào hứng nào, cũng không có một cảm giác gì quen thuộc.
Trong lòng cô vẫn có chút hận và xa lạ đối với Cung Thiếu Ảnh.
Nếu như lúc đầu không phải ông ta chỉ lo chú ý đến sự nghiệp, chỉ cần làm một chút trách nhiệm của người đàn ông trong gia đình, bảo vệ mẹ cô cho thật tốt…
Mẹ cô cũng sẽ không phải qua đời khi còn trẻ như vậy.
Cái chết của Mộ Khuynh Thành, đúng là nhà họ Mộ cũng có liên quan, nhưng mà làm một người đàn ông, là chỗ dựa cho người phụ nữ của mình, tại sao ông ta lại không bảo vệ bà cho thật tốt?
Chẳng lẽ, ông không có khả năng sao?
Chưa chắc!
Nói như vậy cũng là lấy cớ thôi!
Hay là rốt cuộc trong mắt ông ta, địa vị của mẹ cô không quan trọng bằng sự nghiệp!
Vì vậy, Vân Thi Thi vẫn có chút oán hận với Cung Thiếu Ảnh.
Huống chi, đã nhiều năm trôi qua, một chút tình cảm của cô đối với người cha trên danh nghĩa này cũng không có!
Nếu như cô thật sự đi theo Cung Kiệt trở về nhà, vậy Hữu Hữu phải làm sao bây giờ?
Tiểu Dịch Thần phải làm thế nào?
Nhà họ Cung có thừa nhận hai đứa bé này không?
Cung Thiếu Ảnh hận nhà họ Mộ Như vậy, hận nhà họ Mộ từ trong xương, cô làm sao có thể ôm hy vọng rằng Cung Thiếu Ảnh sẽ nhận hai đứa bé chứ.
Trong người Hữu Hưu và Tiểu Dịch Thần, cũng có mang dòng máu của nhà họ Mộ!
Là chảy dòng máu của tên bạo quân mà Cung Thiếu Ảnh hận vào trong xương tủy!
Liệu ông có chịu thừa nhận không?
Cho dù ông nguyện ý nhận về hai đứa bé Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần, như vậy còn Mộ Nhã Triết thì phải làm sao đây?
Chắc chắn là ông sẽ không thừa nhận!
Cô không hy vọng sẽ lại giẫm lên vết xe đổ của mẹ mình!
“Chị sẽ không quay trở về nhà họ Cung, em có năn nỉ thế nào cũng vô ích.”
“Chị…”
Trong lòng Cung Kiệt như bị thắt lại, đau vô cùng: “Em vất vả lắm mới tìm được chị, không muốn để lạc chị một lần nào nữa! Chúng ta cùng nhau trở về nhà, có được không?”
Vân Thi Thi trầm mặc một hồi lâu, sau đó chậm rãi nói: “Tiểu Kiệt, chị biết em còn sống là đã rất vui rồi! Nhưng, nếu như em muốn chị trở về nhà họ Cung, thì chị thật sự không làm được!”
Cô dừng lại một chút, mi mắt hơi rung rung, trên mặt hiện lên vẻ cô đơn: “Bây giờ chị… Không cách nào tha thứ cho người đàn ông đó được!”
“Tại sao?”
Cung Kiệt thắc mắc hỏi.
“Bởi vì… Bởi vỉ chị không có người cha như vậy!” Vân Thi Thi đột nhiên trở nên mất khống chế, bộc lộ hết tất cả những ủy khuất nhiều năm giấu trong lòng của mình nói ra ngoài!