Bởi vậy nên mấy ngày nay, tâm trạng của Lục Cảnh Điềm rất phiền muộn, do vậy mới tới quán bar uống rượu, giải tỏa tinh thần đang uể oải suy sụp.
Lục Cảnh Điềm được bạn bè đỡ tới cửa, cô bỗng nhiên cảm giác trong cơ thể như đang trào ngược, lập tức đẩy bạn mình ra, lảo đảo chạy đến chỗ đầu hẻm, nôn thốc nôn tháo.
Cậu bạn cau mày, đi bồi đại tiểu thư này uống rượu, thật sự là một chuyện khổ sai.
Anh ta đi đến gần đường, bắt một chiếc taxi, nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng của Lục Cảnh Điềm.
Anh ta cảm giác có chút khác thường, nên đi tới đầu hẻm, bỗng nhiên một mùi tanh nồng phả vào mặt.
Anh ta lập tức bịt chặt miệng, dùng đèn điện thoại để soi rọi, nhưng lại trông thấy một bãi nôn mửa, bên cạnh, là một cái túi.
Anh ta nhặt cái túi lên, đây là đồ của Lục Cảnh Điềm, vật ở đây mà người lại không thấy.
Đi chỗ nào rồi?
Anh ta đi tìm một vòng, cũng chẳng tìm được,nhất thời cảm giác rất quái lạ.
…
Một chiếc xe con màu đen chạy thật nhanh trên đường.
Lý Đông Cường vừa lái xe, vừa nhìn mọi thứ xung quanh qua kính chiếu hậu.
Vân Thiên Hữu ngồi kế bên, tiểu Dịch Thần thì ngồi ở phía sau, bên cạnh cậu chính là Lục Cảnh Điềm đang hôn mê.
Chỉ thấy cô ta đang xụi lơ, hai tay hai chân đều bị dây thừng buộc chặt, mắt và miệng cũng bị miếng vải đen bịt kín.
Đáy lòng Lý Đông Cường rúng động.
Chơi trói à?
Quá kích thích!
Đứa nhỏ này, tuổi con trẻ, mà là lá gan lớn như vậy rồi?
Tuy rằng ông ta sống bằng cái nghề này, có thể gọi là một tên côn đồ lão làng, trộm vặt cướp vặt cũng đã làm nhiều, nhưng chuyện này thì ông ta cũng khá đắn đo.
Mặc dù đã từng làm, nhưng đều chỉ là dân thường mà thôi.
Mà người phụ nữ này, toàn thân đều là hàng hiệu, không phú thì cũng quý, trong lòng khó tránh khỏi bồn chồn.
Ông ta là điển hình của người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, nhưng sợ nhất là đắc tội với những nhân vật lớn.
Lần trước đắc tội với Vân Thi Thi, ăn giáo huấn cũng đủ no.
Ngay lập tức, hỏi cậu: “Làm như thế này, có khi lại làm mọi chuyện lớn hơn chăng?”
“Ông sợ cái gì cơ chứ!” Vân Thiên Hữu lạnh lùng liếc xéo ông ta, nói: “Lá gan bé như thế mà còn đòi làm xã hội đen?”
Lý Đông Cường phẫn nộ nói: “Đần vẫn hoàn đần, gặp mấy nhân vật lớn như thế này, tốt nhất là nên đi đường vòng.”
Giờ phút này, ông ta hoàn toàn không biết, kế bên ông ta là một nhân vật lớn.
Tuy rằng nhân vật lớn còn chưa lớn.
Vân Thiên Hữu lạnh lùng hừ một tiếng, không để ý đến ông ta.
Lý Đông Cường vẫn muốn nói cái gì đó, Vân Thiên Hữu không kiên nhẫn nói: “Đừng nói nhảm nữa, tôi để ông làm như thế, tôi chắc chắn đảm bảo ông không có chuyện gì xấu xảy ra.”
Trong lời nói của cậu như có phong độ của một vương giả khiến Lý Đông Cường phải âm thầm khiếp sợ.
Hiện tại mấy đứa nhỏ đều lợi hại như thế này à?
Thủ đoạn còn cao tay hơn cả ông ta.
Tiểu Dịch Thần ngồi phía sau vô cùng thích thú nhìn Vân Thiên Hữu.
Phong cách làm việc rất giống cha, vô cùng độc ác.
Cậu thích!
Cậu quay đầu sang nhìn Lục Cảnh Điềm một chút, hừ lạnh một tiếng.
Bắt nạt mẹ cậu, cậu không thích!
Vì lẽ đó, nếu không thì cậu cũng sẽ hạ thủ lưu tình đấy!
Xe chạy rất nhanh đã đến Đông Nhai, Lý Đông Cường thấy ở đây có một nơi chuyên đánh bạc, ông ta nhanh chóng xuống xe, kéo Lục Cảnh Điềm vào căn phòng nhỏ ở giữa.
Vừa đi vào phòng, Lý Đông Cường đã ném cô ta xuống giường.
Giường là giường sắt, rất rắn.
Lý Đông Cường ném cũng không nhẹ, vừa ném một cái, Lục Cảnh Điềm liền tỉnh, nhưng vì uống quá nhiều rượu nên đầu óc còn chưa được tỉnh táo.
Chỉ thấy cô ta chớp chớp mắt, ngay lập tức đã có một chậu nước lạnh giội tới.