Vân Thiên Hữu giữ một manh mối: “… Dì nói mẹ kết thúc quay phim thì không còn tin tức hả?”
“Ừ!” Mộc Tịch liên tục gật đầu.
Hữu Hữu nhìn đồng hồ tay một chút, giờ đã là rạng sáng hơn năm giờ.
“Lúc mấy giờ?”
“Tôi… Tôi cũng không nhớ được.”
Lúc này, Hữu Hữu lại bình tĩnh ngoài dự đoán: “Dì cẩn thận suy nghĩ!”
Mộc Tịch cẩn thận nghĩ một chút, nói: “Đại khái là khoảng mười giờ, cụ thể tôi thật sự không nhớ được, lúc ấy không chú ý thời gian.”
Vân Thiên Hữu vội vàng mở tin nhắn sau cùng của Vân Thi Thi, mười giờ mười phút.
Thời gian ăn khớp.
Mộc Tịch ở bên kia thật cẩn thận mà nói: “Bạn nhỏ này, cậu… Vân Thi Thi là mẹ cháu thật hả?”
Vân Thiên Hữu bỗng dưng nói: “Giờ dì ở nơi nào? Có thể tới đón cháu không?”
“Ách…”
Mộc Tịch nhìn nhìn ngoài cửa sổ, lúc này, đêm đã khuya.
Trong lòng hơi lo lắng, lại cũng không tin đứa nhỏ này, vì thế nói: “Nếu không chúng ta gọi điện thoại báo cảnh sát trước?”
“Dì à, mất tích 48 giờ cục cảnh sát mới lập án. Giờ tuy nhiên nói cũng có thể báo cảnh sát, nhưng đã trễ thế này, dì cho là người của cục cảnh sát có hiệu suất bao lớn?” Hữu Hữu nhắc nhở.
Mộc Tịch bị phân tích bình tĩnh của cậu làm ngẩn ra.
Đứa nhỏ này… Trình độ lý trí quả thực phá vỡ tam quan của cô!
Đứa nhỏ này bao lớn?
Nghe giọng nói cũng chỉ chừng sáu bảy tuổi, chưa hết bập bẹ, bây giờ trẻ con đều lợi hại như vậy sao? Lại còn biết điều kiện lập án của cục cảnh sát?
“Dì à, cháu vô cùng lo lắng mẹ cháu, mà lúc này trong nhà chỉ có một mình cháu, ra cửa không tiện, chỉ có thể làm phiền dì rồi.”
“Hảo! Vậy nhà cháu ở đâu…”
“Hương Thể Mạn Bộ, cháu chờ dì ở cửa!”
“Được.”
Mộc Tịch cúp điện thoại xong, thay quần áo, cầm chìa khóa ra cửa.
Nhà trọ của cô ấy cách Hương Thể Mạn Bộ cũng chỉ hơn mười phút đi xe, rất nhanh đã cổng lớn của Hương Thể Mạn Bộ.
Cô ấy ngồi trong xe, đang tò mò về phía cửa lớn, trên cửa xe lại truyền đến tiếng gõ nhẹ nhàng.
Động tĩnh đột ngột làm cô hốt hoảng.
Cô ấy lập tức nhìn lại, chỉ thấy một đứa nhỏ mặc áo sơmi trắng, mặc tây trang quần lưng mang túi sách nhỏ, đứng ở cửa xe.
Trong lòng Mộc Tịch kinh ngạc, lập tức mở cửa xe.
Sau đó, trơ mắt nhìn Tiểu Chính Thái dung mạo tuấn tú tinh xảo vẻ mặt khẩn trương bò vào trong xe, dáng người nhẹ nhàng như một con mèo con.
Chỉ thấy cậu nhanh chóng đóng cửa lại, sau đó động tác rất quen thuộc cài dây an toàn, lập tức nhìn cô ấy.”Đi studio.”
Mộc Tịch: “…”
Cô ấy có thể nói cô ấy bị dọa không!
Chưa thấy qua đứa bé nào mẹ không thấy nữa lại vẫn bình tĩnh như vậy có được không!
Cô ấy cẩn thận đánh giá cậu bé, cũng chỉ cỡ sáu bảy tuổi, non mềm giống như có thể nhỏ ra sữa, khuôn mặt nhỏ nhăn xinh đẹp hơn người, ngũ quan tinh xảo tuấn mỹ, giữa lông mày đích xác vô cùng tương tự Vân Thi Thi.
Thi Thi thật sự có con?!
Mộc Tịch vì sự thật này mà chịu kinh hách rất lớn.
Vân Thiên Hữu thấy cô ấy nhìn chằm chằm mình ngẩn người, đưa tay quơ quơ trước mặt cô ấy.
Mộc Tịch phục hồi tinh thần lại, thấy vẻ mặt cậu nghiêm túc nói: “Dì à, lái xe không thể ngẩn người…, rất nguy hiểm.”
Mộc Tịch lúng ta lúng túng nói: “Cảm ơn nhắc nhở…”
“Lái xe đi.”
Vân Thiên Hữu chỉ huy.
Trên thực tế, cậu vốn muốn gọi điện thoại cho Lý Hàn Lâm qua đón cậu.
Nhưng, Mộc Tịch là trợ lý bên người mẹ, dù sao mẹ mãi đến trước khi mất tích vẫn còn liên lạc với cô ấy, từ trên người cô ấy mới có thể sưu tập được manh mối quan trọng, so ra, dù Lý Hàn Lâm đến đây, cũng không có tác dụng gì.