Ví dụ như, đôi mắt của Hữu Hữu to hơn Tiểu Dịch Thần một chút, khóe mắt dài, sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một thiếu niên anh tuấn.
Hữu Hữu quay mạnh đầu lại, lạnh lùng nhìn ông một cái, lập tức giơ tay lên, ra sức đẩy tay ông ra.
“Bốp” một tiếng.
Dùng sức rất mạnh.
Mu bàn tay của Mộ Thịnh bị vỗ một cái.
“Đừng có đụng vào tôi!” Hữu Hữu tức giận nói, không hề có vẻ khiếp sợ và non nớt mà một đứa bé bảy tuổi nên có.
Nếu là một đứa bé bằng tuổi khác, đứng trước cảnh tượng như thế này chắc chắn là rất sợ hãi, sợ là còn sợ run lên ấy!
Thế mà đứa bé này lại gan dạ hơn người, thật là giống với Mộ Nhã Triết lúc còn nhỏ, cao ngạo, không chịu nghe lời!
Mộ Uyển Nhu trừng mắt nhìn cậu: “Ông ấy là ông cố của cháu, không được vô lễ!”
Vân Thiên Hữu cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn cô ta.
Mộ Uyển Nhu lại thẹn quá thành giận, thằng nhóc này thế mà lại chẳng coi ai ra gì, khiến cho cô ta vừa ghét vừa giận!
Mộ Thịnh lại giận quá hóa cười: “Ha ha! Thằng nhóc này gan dạ lắm, rất giống cha nó!”
Mộ Uyển Nhu không khỏi nói: “Ông nội, ông đừng chiều chuộng nó, thằng nhóc này đúng là không coi ai ra gì, trở về phải dạy dỗ cẩn thận. Nếu không để nó đi ra bên ngoài thì người ta còn tưởng rằng nhà họ Mộ chúng ta không biết dạy dỗ, đứa nhỏ không có giáo dục!”
Về điểm này Mộ Thịnh lại không đồng ý, nhìn cô ta có chút trách cứ: “Uyển Nhu, không được nói như vậy! Ông thấy thằng bé này rất tốt, không giống với những đứa bé cứ sợ sợ sệt sệt khác. Nghé con không sợ hổ*, rất có khí phách!”
* Nghé con không sợ hổ: Ám chỉ sự thiếu trải nghiệm nên không lường trước hoặc chủ quan trước những hậu họa.
Mộ Uyển Nhu há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi.
“Cháu tên là gì?” Mộ Thịnh nhìn thấy thằng bé, đương nhiên trong lòng rất vui mừng, không khỏi mỉm cười, hỏi cậu như lúc đang đùa giỡn với Tiểu Dịch Thần.
Hữu Hữu lại không hề để ý đến ông.
Mộ Thịnh không khỏi nở nụ cười: “Thằng bé này rất có cá tính!”
“Thả tôi xuống!” Hữu Hữu lạnh lùng nói.
Mộ Uyển Nhu vừa muốn quát lên bảo cậu im miệng thì Mộ Thịnh lại ra lệnh: “Thả thằng bé xuống! Đừng làm thằng bé đau!”
Vì thế, người đàn ông kia lập tức đặt Hữu Hữu xuống.
Hữu Hữu thoát khỏi vòng tay của ngời kia, vội vàng lao đến bên cạnh Vân Thi Thi.
Vân Thi Thi gắng sức hít thở, Hữu Hữu nhào vào lòng cô, lạnh run lên.
“Mẹ… mẹ…”
Cảnh tượng vừa rồi khiến cho cậu hết hồn hết vía, thậm chí cậu còn nghĩ cậu đã mất mẹ rồi.
Thấy cô bình an nhưng Hữu Hữu vẫn chưa hết lo sợ, ôm chặt lấy Vân Thi Thi.
“Mẹ…”
Kêu hết tiếng này đến tiếng khác đầy bất lực, dường như muốn kéo lại chút ý thức của cô.
Vân Thi Thi theo bản năng ôm lấy cậu, ôm chặt trong ngực.
Mộ Thịnh nhìn thấy, hơi nhíu mày, trên mặt có vẻ bất mãn, đi về phía Vân Thi Thi.
Mộ Uyển Nhu lập tức ngăn cản ông: “Ông nội, ông đừng đến đó, cháu sợ cô ta sẽ làm ông bị thương!”
“Uyển Nhu…”
“Ông nội, cháu sẽ đi đoạt lại thằng bé!”
Nói xong, Mộ Uyển Nhu đi đến chỗ Vân Thi Thi.
“Vân Thi Thi, tôi cảnh cáo cô một lần cuối cùng, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nếu cô giao thằng bé ra, tôi sẽ không nhắc đến chuyện cô làm trái khế ước! Còn nếu như cô vẫn không nghe lời thì đừng trách tôi không nể mặt!”
Cổ họng Vân Thi Thi đau nhức, không cách nào thốt lên thành tiếng, chỉ có thể ôm Hữu Hữu chặt hơn một chút.
Cô gắng sức nhấc mi mắt lên, ánh mắt thoáng nhìn qua Mộ Thịnh đang đứng ở cửa, tim đập chậm một nhịp.
Mộ Thịnh…
Cô đã từng nhìn thấy ảnh ông ở trên tạp chí kinh tế và tài chính một lần, cho nên có thể nhận ra được.