Mà gia tộc như nhà họ Mộ vậy, là bóng lưng mà bọn họ nhìn lên như thế nào cũng khó mà thấy được!
Vương Quế Miểu hoàn toàn sợ hãi, dù bà ta kiến thức nông cạn, nhưng cũng hiểu, dù đắc tội ai, cũng không thể đắc tội nhà họ Mộ của thủ đô.
Đó là… nhà giàu trăm năm, quyền thế che trời!
…
Mộ Nhã Triết ôm Hữu Hữu đến lớp cậu đang học, xếp gọn cặp sách, vốn dĩ, buổi họp phụ huynh chiều nay, anh không định tham gia.
Anh quyết định chuyển trường cho con, chuyển tới trường học của Tiểu Dịch Thần.
Lúc này, đang nghỉ giữa giờ, sắp đến thời gian dùng cơm trưa, trong lớp vô cùng ồn ào.
Song khi Mộ Nhã Triết bước vào phòng học, một phòng học to như vậy, yên tĩnh trong nháy mắt!
Một đám nhóc con giương mắt nhìn anh, vô số ánh mắt chăm chú nhìn anh, có tò mò đánh giá, có quan sát kỹ càng!
Còn tưởng là lãnh đạo cao cấp nào trong trường học tới lớp thị sát!
Gần đây bộ giáo dục thường xuyên kiểm tra việc thực hiện nội quy của các trường học thí điểm, bởi vậy, thường xuyên có lãnh đạo cao cấp của bộ giáo dục tới kiểm tra.
Nhưng mà mãi đến lúc Mộ Nhã Triết ngồi trên vị trí của Hữu Hữu, bắt đầu sửa sang cặp sách cho cậu, đám nhóc mới phản ứng kịp, hóa ra, đây là cha của Hữu Hữu!
Trời ạ, thật cao, thật đẹp trai!
Còn đẹp hơn cả minh tinh trên tivi!
Đây là lần đầu tiên Mộ Nhã Triết tới trường học, cũng là lần đầu tiên đi vào lớp học của một đám nhóc, lấy thân phận cha mẹ xuất hiện trong trường học, chuyện này đúng là mới gặp lần đầu.
Bắt đầu sửa soạn cặp sách, chỉ là khi anh ngồi trước bàn thấp, khuôn mặt nhất thời nặng nề.
Thân hình của anh cao ngất thon dài, bàn học trước mặt thì thấp bé, mức chênh lệch như lòng sông so với mặt biển, có vẻ cao vút lên.
Anh khó xử di chuyển tới di chuyển đi, muốn tìm một góc độ thích hợp, nhưng mà phí công rất lâu, mới phát hiện, băng ghế của chỗ này rất kì diệu, cho nên anh bị bao vây trong góc nhỏ hẹp như vậy, có cảm giác lấy trứng chọi đá.
Mà Hữu Hữu vô cùng hưởng thụ quá trình như vậy, cậu đứng bên người Mộ Nhã Triết, không chút khách khí mà hưởng thụ vô số ánh mắt ao ước và kinh ngạc, những tầm mắt kinh diễm này, ai đưa đến cậu cũng nhận, ai đến cũng không cự tuyệt!
Rất nhiều nhóc con đều đang hâm mộ Hữu Hữu có một người cha trẻ tuổi đẹp trai như vậy!
Trẻ con mà, mặc dù ngây thơ, giữa chúng, cũng tồn tại đủ loại ganh đua so sánh.
Nhiều nhất, đại khái là so sánh cha mẹ với nhau.
So xem mẹ ai trẻ tuổi xinh đẹp hơn, so xem cha ai đẹp trai hơn, so xem nhà ai giàu có sung túc hơn.
Đại khái là những chuyện này.
Mộ Nhã Triết liếc Hữu Hữu một cái, thì thấy giờ phút này, bánh bao nhỏ chắp tay sau lưng, vẻ mặt tươi cười kia mặt nói cho anh biết, cậu vô cùng vui vẻ, vô cùng tự hào, quả thực là xuân phong đắc ý*!
*“xuân phong đắc ý” là thành ngữ chỉ xuât hiện trong tiếng Trung Quốc. Nghĩa bóng của nó là, sau khi đỗ tiến, cưỡi ngựa đi trong mùa xuân, chỉ trong một ngày đã ngắm được toàn cảnh đông kinh Tràng an. Chỉ con đường thăng quan tiến chức thuận lợi, hanh thông. Nó có xuất xứ từ bài thơ “Đăng khoa hậu” của thi sĩ Mạnh Giao đời Trung Đường
Nếu là trước kia, cậu chỉ có thể hâm mộ thôi.
Hâm mộ nhìn các bạn học khác được cha đưa đón.
Hiện giờ, nghiễm nhiên cậu đã thành đối tượng được hâm mộ!
Tâm trạng quá sảng khoái rồi!
Mộ Nhã Triết mím môi, bật cười rồi.
Cuối cùng cũng chỉ là đứa trẻ bảy tuổi, tuy thông minh, vẫn ngây thơ, vô cùng đáng yêu!
Lúc Mộ Nhã Triết sửa soạn cặp sách, có mấy người bạn nhỏ lén lút vây quanh, “hỏi han ân cần”.
Bạn học A: “Hữu Hữu, chú đẹp trai này là cha của câu hả?”
Hữu Hữu: “Đúng!”
Bạn học A: “Oa! Hữu Hữu, thật hâm mộ cậu! Cha cậu đẹp trai quá đi!”
Hữu Hữu: “Đương nhiên rồi! Cha tớ không đẹp trai, làm sao sinh ra người đáng yêu như tớ chứ?”
Bạn học A ôm mặt si mê.
Mộ Nhã Triết: “…”
Thằng nhóc này, có cần phải đắc ý như vậy không!