Cô biết Mộ Nhã Triết là nhân vật ở trên cao, gia thế hiển hách, lại vô cùng tuấn tú, thật là là rồng trong loài người.
Cô càng rõ hơn, lấy gia cảnh của cô, làm sao có thể xứng với anh?
Nhưng mà, trong lòng cô vẫn như cũ ôm lấy một tia hi vọng, cô liều lĩnh nghĩ cách để gần anh hơn một chút, gần hơn một chút…
Cho nên, cô muốn mình trở nên ưu tú hơn, trở thành một người phụ nữ hoàn hảo, để có thể xứng với anh, không hơn!
Cô biết Mộ Nhã Triết chỉ là đối với cô chốc lát, e rằng một ngày nào đó trong tương lai, anh bỗng nhiên cảm thấy chán ghét cô, mất đi hứng thú, lành lùng đẩy cô ra khỏi thế giới của anh.
Có thể cô còn nghĩ tới sự quan tâm che chở của anh, cưng chiều cô, nhưng tất cả thứ đó chỉ giống như là bọt biển, vừa đụng vào liền vỡ, hoàn toàn không có thực.
Chỉ cần được nắm tay anh, thật giống như có cả thế giới.
Anh đối với cô quan trọng là như vậy.
Nhưng, cô đối với anh, là cái gì?
Âm thanh Vân Thi Thi dần trở nên nghẹn khuất: “Anh ấy vô cùng quan trọng với tôi! Là người đàn ông của tôi, cũng là người đàn ông duy nhất trong đời này!”
Lý Lương Đống nheo mắt lại nguy hiểm, giận đữ.
Mộ Nhã Triết có thể cho cô, vậy tại sao ông lại không thể?
Người phụ nữ này, tại sao lại cố chấp như vậy?
Đều là đàn bà, nhưng lại không biết điều, vẫn muốn thanh cao, thật khiến ông buồn nôn…
Nhưng…
Nhìn khuôn mặt của cô, lại khiến Lý Lương Đống rục rịch.
Đây chính là khuôn mặt mà ông nhung nhớ bao nhiêu năm.
Mỗi lần nhớ đến chuyện trước đây, nhìn lại dung nhan tuyệt sắc ở trước mặt, lòng ông liền ngứa ngáy khó chịu.
Khuôn mặt của Vân Thi Thi và khuôn mặt người ấy trong đầu ông, Lý Lương Đống liền hiểu rõ vấn đề, hai mắt đỏ bừng ôm lấy mặt cô, giống như là vài thập niên chưa được chạm vào phụ nữ mà điên cuồng hôn về phía cô.
Nhịp tim Vân Thi Thi khẽ lạc một nhịp, cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của ông ta, nhìn khuôn mặt đang gần trong gang tấc, toàn thân kịch liệt run rẩy, hai tay đấm liên tục vào bả vai ông ta, hét lên thê lương: “Buông ra, buông ra, cút đi!”
“Mẹ kiếp, con đàn bà thối, đừng có không biết điều!” Lý Lương Đống phiền phức quát lên, cả người đang khó chịu, lại gặp người phụ nữ phản kháng như vậy, nhất thời thẹn quá hóa giận.
Nhưng càng như vậy càng làm ông điên cuồng.
Ông cả người nôn nóng, một tay túm lấy váy cô, cổ tay dùng lực, xé rách.
Nghe tiếng váy trên người rách ra, Vân Thi Thi nhất thời sợ hãi cứng đờ, hai tay hoảng loạn che đi, vô cùng yếu đuối, âm thanh khàn khàn: “Bại hoại, Lý Lương Đống, ông là tên khốn kiếp!”
“Mẹ kiếp, cô tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút! Tôi không tin tôi không làm gì được một người đàn bà như cô!”
Lý Lương Đống trong cơn giân dữ, một tay liền đẩy ngã cô trên mặt đất, xoay người ngồi lên người cô, hai tay dùng sức lùng sục trên người cô, điên cuồng như một dã thú.
Vân Thi Thi đau đến kêu một tiếng, chỉ cảm thấy cái đẩy này, tấm lưng va mạnh vào mặt sàn, đau đến tận xương tủy.
Cô khó khăn hít thở, tay phải quơ quơ tìm cây kéo mới vừa rơi xuống, liền cầm được, sau đó tuyệt vọng hét lên một tiếng, hung hăng đâm vào người Lý Lương Đống!