*nô lệ của vợ
“Ngoan ạ, ngoan ngoãn đợi mẹ về nhà!” Tiểu Dịch Thần lộ ra lúm đồng tiền rực rỡ.
Vân Thi Thi để Tiểu Dịch Thần xuống, đi đến bên cạnh Mộ Nhã Triết, ôm lấy vai anh từ phía sau.
“Anh về nhà lúc nào thế?”
Mộ Nhã Triết thuận theo tự nhiên cầm cánh tay cô, nhàn nhạt nói: “Bốn giờ.”
Anh vừa mới mở miệng, Vân Thi Thi nghe ra được trong giọng nói trong veo và lạnh lùng của anh, tâm tình hình như không được tốt.
“Anh có vẻ… Tâm tình không được tốt?”
Mệt mỏi và không vui trong mắt Mộ Nhã Triết lóe một cái rồi biến mất, rất nhanh khôi phục bình tĩnh, nhếch môi mỉm cười: “Không có.”
“Không có sao? Nghe ngữ khí của anh, xem ra anh có tâm sự.”
Tâm tư Vân Thi Thi rất nhạy bén, bởi vậy nhận ra được anh tâm sự nặng nề.
Mộ Nhã Triết lại dỗ dành an ủi nói: “Đừng nghĩ nhiều, anh không có chuyện gì.”
Anh xoay người, nhìn cô hỏi: “Em đi đâu vậy?”
“A… Buổi chiều em đến trung tâm thương mại mua sắm một chút đồ dùng hàng ngày.
“Mua sắm sao? Cần mua sắm cái gì?”
“Giường này, chăn này, gì gì đó…”
Kết quả là giữa đường bị nhận ra, may mà có Cung Kiệt giúp, nếu không thì cô rất là chật vật!
Mộ Nhã Triết không nói nên lời. “Ở trong nhà đều có chăn và giường, không cần đi mua sắm.”
“Bởi vì cần, mới đi mua sắm thôi…”
Vân Thi Thi trầm ngâm một lát, lập tức đem chuyện buổi chiều Vân Nghiệp Trình gọi điện thoại đến cho cô, lời ít mà ý nhiều theo sát lặp lại lời ông nói.
Cuối cùng cô cười nói: “Chú nhỏ cho đến nay đều luôn chăm sóc nhà chúng em. Hiện giờ xảy ra chuyện như vậy, em không giúp được mấy, nhưng nếu có thể giúp được, em sẽ cố gắng giúp!”
“Ừ! Nhưng mà hiện tại em ra cửa, cẩn thận một chút! Nhỡ đâu để người ta nhận ra được, rất nguy hiểm.”
Mộ Nhã Triết vừa dứt lời, Vân Thi Thi nghĩ đến chuyện xảy ra lúc chiều, nhiều người vây đuổi chặn đường cô như vậy, nghĩ lại mà vẫn còn thấy sợ hãi.
“Sau này cần mua sắm cái gì, nói cho anh biết, anh sẽ sai người đi chuẩn bị! Em ra cửa anh không yên tâm lắm.”
Ngực Vân Thi Thi ấm áp, gật đầu nói: “Dạ, em biết rồi.”
Mộ Nhã Triết ôm cô vào trong ngực, cũng chẳng kiêng dè ở trước mặt hai đứa bé, hôn môi và gò má cô.
Vân Thi Thi đẩy đẩy vai anh, đè thấp giọng nói thầm: “Này, bớt phóng túng một chút! Đứa bé còn đang ở đây đó!”
“Không sao, để cho bọn chúng thực tập một chút cũng được.”
Thực tập một chút…!
“Giáo dục” này cũng quá sớm rồi!
Mộ Nhã Triết dịu dàng hỏi: “Tối nay không nấu cơm ở nhà, chúng ta ra ngoài ăn, em muốn ăn cái gì?”
“Em… Nhất thời không nghĩ ra được nha.”
Vân Thi Thi quay đầu nhìn thoáng qua Hữu Hữu: “Hữu Hữu, con muốn ăn cái gì?”
“Con nghe mẹ!” – – “Con trai bảo bối thứ nhất của mẹ” trả lời.
Vân Thi Thi im lặng một phen, lại hỏi Tiểu Dịch Thần: “Tiểu Dịch Thần, con thích ăn cái gì?”
“Con cũng nghe mẹ!” – – “Con trai bảo bổi thứ hai của mẹ” ngoan ngoãn đứng thành hàng.
Khóe mắt Vân Thi Thi cong lên, vắt óc suy nghĩ thật lâu, rơi vào đường cùng, quay đầu lại nhìn Mộ Nhã Triết: “Anh có chủ ý gì không?”
“Anh nghe lời em” – – Cuối cùng thê nô dịu dàng nhìn cô, trả lời như vậy.
…
Này, có cần phải như vậy không?
Đem vấn đề khó “Đêm nay đi ăn chỗ nào” ném cho cô vậy à?
Trái lo phải nghĩ, quán pizza, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần không thích ăn.
Quán ăn tiêu chuẩn, Mộ Nhã Triết ăn cũng chán ngấy rồi!
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đề nghị của Vân Thi Thi là một nhà bốn miệng quyết định đi ăn đồ ăn Trung Quốc.