Như là người chết đuối vớ được cọng cỏ cứu mạng, cô nhắc anh: “Mộ Nhã Triết, anh có điện thoại kìa!”
Khóe môi Mộ Nhã Triết nhếch lên, mặc kệ tiếng điện thoại vang lên inh ỏi.
“Không cần quản nó!”
Vân Thi Thi ngẩn ra, anh nặng nề cắn lên môi cô một cái, trầm giọng nói: “Hiện tại, em chỉ cần nghe anh là được!”
Tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên không ngừng, anh chậm rãi nhìn cô.
Đè nặng cố kỵ không muốn của cô mấy lần, nguyên bản anh còn chưa có thu lại, song đến khi người phụ nữ dưới thân ngừng phản kháng, động tác của anh lập tức trở nên hung mãnh…
Trên chiếc giường lớn mềm mại, toàn bộ do anh làm chủ.
Chiếm lấy cô, mặc dù tinh thần và thể lực của cô có mệt mỏi, không hề giống như tối hôm qua chủ động với anh, nhưng cũng không hề phản kháng nữa.
Đến lúc cao trào, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vùi vào ngực anh, không muốn rời ra, tủi thân như chú mèo nhỏ!
Hô hấp nóng ẩm phả vào vành tai anh, không nghi ngờ cũng biết thành một loại tra tấn sự chịu đựng của anh, thật tình không biết, cô càng như vậy chỉ càng kích phát ham muốn anh đang muốn đè xuống, suýt chút nữa khiến anh hóa thú, nuốt chửng cô đến xương cũng không nhả, sạch sẽ.
Không thể nghi ngờ, ở phương diện này, Mộ Nhã Triết là một người đàn ông vô cùng mạnh mẽ.
So sánh với anh, tinh thần và sức khỏe của cô thật kém cỏi, đến cuối cùng, cô vẫn chỉ là người “bại trận”.
Có đến vài lần, anh muốn cô. Nhưng thân thể của cô đã mềm đến mức như người không có xương, vì vậy đành bất đắc dĩ đè ham muốn trong người xuống, ngược lại cũng coi như là thỏa mãn anh.
Vân Thi Thi cuối cùng cũng không khống chế được thân thể đã mệt mỏi rã rời, toàn thân xụi lơ, ngã xuống giường không nhúc nhích, mí mắt khép lại, làm sao cũng không mở ra được, xoay một vòng, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng lớn như thế, tràn đầy mùi của chuyện ấy.
Thẳng cho đến khi hô hấp ổn định, anh lúc này mới thầm nghi hoặc, từ lúc nào anh đã ham muốn một người phụ nữ đến không thể ngừng lại rồi?
Cô vẫn nằm ngủ một bên, thân thể vô ý thức co lại, mái tóc xốc xếch rơi loạn xạ trên gối, nửa che lấy hai gò má cô, xác thực tỏa ra mị lực khó có thể dùng lời diễn tả.
Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn cô, chỉ một cái liếc mắt như vậy, lại khiến anh suýt nữa lại muốn cô lần nữa.
Người phụ nữ này, thật sự là một yêu nữ đại họa, từ nhỏ đã có bản lĩnh mê hoặc đàn ông, dù có đang nằm bất động ở đây, trong tư thế im lặng mà cũng có thể mê hoặc lòng người.
Nhưng mà liên tiếp muốn cô, thật sự có chút không đành lòng, vì vậy trước mắt cứ bỏ qua cho cô lần này, cũng không muốn nuốt sạch cô ngay lập tức.
Ở phương diện này, anh không giống những nam nhân gấp gáp khác, ngược lại anh muốn đùa cô một trận, giữ mãi bên mình, từ từ hưởng thụ.
Mặt khác, anh không muốn làm cô sợ hãi.
Còn nhiều thời gian!
Một tay ôm ngang thân cô, cả người cô bây giờ đã mềm oặt vô lực.
Anh âm thầm oán giận, người con gái này thể lực không phải quá kém cỏi rồi hay không?
Chỉ có mấy lần như vậy, cả người đã giống như nước rồi, mềm giống như người không có xương!
Qua trận mây mưa khi nãy, ra không ít mồ hôi, trên người hai người đều có chút dinh dính.
Vì vậy, anh ôm cô đi thẳng tới phòng tắm, cùng nhau tắm, rồi lau sạch sẽ những dấu vết còn sót lại trên người cô!
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ đó, Vân Thi Thi chỉ mơ hồ cảm thấy có bàn tay ai đó đang nhẹ nhàng lau chùi khắp thân thể cô.