Vân Thi Thi nói: “Theo kịch bản gốc là thử vai diễn một đoạn trong lãnh cung, cho nên…”
“Lãnh cung?!” Dương Mị bỗng nhiên nhíu mày, nghi ngờ nói: “Thi Thi, cô lấy sai kịch bản gốc rồi.”
“Cái gì?”
“Đoạn thử vai không phải diễn ở trong lãnh cung nên cô nhầm rồi.”
Dương Mị nói sự thật.
Vân Thi Thi chợt ngẩn ra.
Nhầm sao?
Làm sao có thể nhầm?
Bản gốc này đúng là Tần Chu đưa cho cô mà.
Mộc Tịch cả kinh, vội vàng gọi điện thoại cho Tần Chu xác minh tình huống.
Tần Chu lại nói: “Kịch bản gốc là lấy từ công ty Tranh Quang, làm sao có thể sai được?”
Mộc Tịch nói: “Tôi vừa mới hỏi thăm một chút, đoạn thử vai nữ chính ở tổ 1 hình như là đoạn nữ chính được sắc phong.”
“Xem ra có người giở trò rồi.” Tần Chu cắn chặt răng, trầm giọng nói: “Công ty Tranh Quang cố tình đưa sai kịch bản gốc cho tôi.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Nhất thời Mộc Tịch gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
“Tổ 2 Vân Thi Thi chuẩn bị thử vai.”
Có người chạy tới gõ cửa, báo Vân Thi Thi chuẩn bị thử vai.
Tình huống nhất thời có chút căng thẳng, đâm lao đành phải theo lao thôi.
Mộc Tịch càng thêm gấp gáp.
Đương lúc cấp bách, kịch bản gốc lại còn sai, bây giờ phải làm sao đây?
“Nếu không… Thi Thi, chúng ta không thử nữa.” Mộc Tịch đề nghị.
Vân Thi Thi cùng Dương Mị liếc nhau một cái, mấp máy môi, bình thản nói: “Thử!”
“Hả?”
Dương Mị đương nhiên biết Vân Thi Thi có ý gì, cũng nói: “Nếu đã đến đây, cho dù kịch bản gốc có đúng hay sai thì vẫn phải thử, nếu không tổ đạo diễn sẽ nhất định cho rằng Thi Thi đùa giỡn, không tôn trọng tổ kịch. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, danh tiếng của Thi Thi sẽ rất khó nghe.”
Lúc Vân Thi Thi đi tới phòng thử vai, vừa mới bước chân vào, bên tổ đạo diễn liền sửng sốt, nhíu mày.
Kịch bản gốc là thử vai diễn lúc nữ chính được sắc phong, tại sao cô ta lại mặc trang phục đơn giản như vậy?
Đã thế khuôn mặt còn trang điểm rất tiều tụy.
Cố Hiểu Dương nhìn danh sách, Vân Thi Thi…
Thì ra là người mới mà Tần Chu tiến cử!
Vẻ ngoài cùng tư chất không tệ, nhưng mà…
Cố Hiểu Dương lạnh lùng lên tiếng: “Vân Thi Thi, cô không xem qua kịch bản gốc cho buổi thử vai sao? Cô định diễn đoạn nào thế?”
“Tôi…”
“Ngay cả kịch bản cũng không xem sao?! Một chút chuyên nghiệp cũng không có! Đi ra, cô bị loại.” Nhà sản xuất ở bên cạnh vỗ bàn.
Vân Thi Thi cắn cắn môi, lập tức trầm giọng nói: “Tôi xem qua kịch bản rồi.”
Nhà sản xuất nghe vậy lại nghi ngờ: “Vậy cô mặc thế này là có ý gì?”
“…”
Vân Thi Thi có thể nói là mình bị người ta chơi xấu sao?
Nhà sản xuất này vừa thấy liền biết vô cùng xảo quyệt, nhất định sẽ cho rằng cô đang trốn trách nhiệm.
“Đi ra, tôi thấy cô cơ bản cũng không có chuẩn bị, hoàn toàn không coi trọng buổi thử vai này, cô bị loại!” Nhà sản xuất lên tiếng, giống như không định lưu lại cho cô một con đường sống.
Vân Thi Thi cắn cắn môi, mi tâm nhíu lại, mặc dù không cam lòng nhưng lại không thể nói gì.
Đang định đi ra.
Cố Hiểu Dương bỗng nhiên lên tiếng.
“Chậm đã.”
Vân Thi Thi ngẩn ra, có hi vọng rồi.
Cố Hiểu Dương lật xem kịch bản, hỏi: “Cô chuẩn bị diễn đoạn nào?”
Vân Thi Thi đáp: “Là đoạn ban chết ở lãnh cung.”
“Được, vậy cô bắt đầu đi.”
Nhà sản xuất ở bên cạnh gấp gáp.
“Đạo diễn Cố?! Ạnh…Rõ ràng cô ta không coi trọng buổi thử vai này, anh như thế nào…”
“Ít nhất thì cứ để cho cô ấy diễn một đoạn!”
Trong mắt Cố Hiểu Dương đã có chút không kiên nhẫn: “Anh là đạo diễn hay tôi là đạo diễn?”
Nhà sản xuất ngậm miệng không nói.
Cố Hiểu Dương đã nhận ra, Vân Thi Thi nhất định đã xem qua kịch bản, hơn nữa còn xem vô cùng kỹ.
Một thân trang phục tuyết trắng, khuôn mặt tiều tụy, cực kỳ sát với hình tượng nhân vật.