Mục lục
Một Thai Hai Bảo, Giám Đốc Hàng Tỷ Yêu Vợ Tận Xương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chị ta tóc tai bù xù chạy như điên đến phòng, một tay ôm lấy Hữu Hữu, một tay ôm lấy Đậu Đậu, đánh thức Linh Linh, mang theo ba đứa bé chạy ra cửa sau.

Cửa sau nhà họ Triệu có đường đi lên núi, cứ đi theo bậc thang mà lên.

Lúc này ban đêm gió khá lớn, gió giữa rừng núi còn lớn hơn, vù vù giống như dao găm thổi qua, đâm vào má làm người ta đau đớn!

Lý Như hoảng sợ chạy trốn, ôm đứa bé chạy trốn rất xa, con gái nông thôn bởi vì từ nhỏ đã phải làm việc nên thể lực kinh người!

Hữu Hữu và Đậu Đậu đều cực kỳ gầy, ôm vào trong ngực cũng không nặng lắm.

Nhưng mà dù sao Linh Linh cũng còn nhỏ tuổi, cô bé chạy được một lúc bước chân đã có chút thất tha thất thểu, đi đường có chút liêu xiêu.

“Mẹ… Mẹ, làm sao vậy ạ? Xảy ra chuyện gì vậy?” Linh Linh chạy cuối cùng, vừa chạy vừa kêu lên, mặc dù gót chân hơi đau nhưng cũng không dừng bước chân.

Dọc đường đi Hữu Hữu đều im lặng không nói, ghé vào đầu vai Lý Như, thỉnh thoảng nhìn về phía nhà họ Triệu, trong lòng đột nhiên có dự cảm bất thường.

Chẳng lẽ Mộ Liên Tước phái người đuổi theo?

Trong lòng cậu bất an, đôi bàn tay siết chặt thành quả đấm, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi.

Lý Như mang theo người trốn lên núi đi đến một ngôi chùa, đây là ngôi chùa vừa cũ nát lại lạnh, bỏ hoang từ lâu, đã sớm không có người quét dọn, lúc bình thường rất nhiều đứa bé chạy đến ngôi chùa này chơi đùa, trừ chuyện này, vùng này ít khi có một bóng người.

Lý Như mang theo đứa bé trốn vào một căn phòng nhỏ, đặt đứa bé ở đây, xoay người đóng cửa lại, khóa trái. Sau đó nhìn ra bên ngoài bằng cái cửa sổ cũ nát.

Hữu Hữu ngắm nhìn xung quanh, mượn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, có thể thấy được bụi bặm bay trong không khí.

Có thể là bỏ hoang lâu rồi, trong góc phòng đều đầy mạng nhện, cái bàn thiếu tay thiếu chân, xiêu xiêu vẹo vẹo ngã ở bên cạnh.

Mùi nấm mốc đập vào mặt.

Trong phòng lạnh lẽo ẩm ướt, Linh Linh đi chân trần, rét run cầm cập, cô bé đi đến phía sau Lý Như nhẹ nhàng kéo góc áo chị ta, ngập ngừng nói một câu: “Mẹ! Nơi này rất tối, con sợ…”

“Xuỵt! Đừng lên tiếng!”

Lý Như nghiêm khắc xuỵt một tiếng, lập tức cảnh giác giác nhìn bên ngoài phòng.

Hữu Hữu cuộn mình ở trong góc, trong đầu suy nghĩ bắt đầu chuyển động.

Cậu cũng không hiểu lắm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà trong lúc cậu nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ nghe thấy có tiếng súng vang lên, cùng với tiếng đạp mạnh cửa!

Ngay sau đó, Lý Như tóc tai bù xù tiến vào, không nói hai lời, vẻ mặt hoảng sợ ôm lấy cậu và Đậu Đậu chạy ra khỏi nhà.

Cậu đoán, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó!

Hữu Hữu mím môi, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lý Như một cái, thấy trên mặt chị ta vẫn còn chưa hết hoảng sợ, ngực kịch liệt lên xuống, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

Cậu đi tới, tay nhỏ nhẹ nhàng chạm vào bờ vai cô ta, động tác nho nhỏ này giống như rót thuốc an tâm vậy, lúc này cảm xúc của Lý Như mới dịu đi một chút.

“Dì à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lý Như nơm nớp lo sợ quay đầu lại, đôi môi tràn ngập sợ hãi ánh mắt nhìn về phía cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK