《 Thành động vật điên cuồng 》 là phim hoạt hình Hollywood sản xuất, chế tác hoàn mỹ, vô cùng hài hước, càng khiến người tán thưởng, từng hình tượng đều đã có vẻ ngốc ngốc, thật đáng yêu.
Trong lúc này Tiểu Dịch Thần xem đến mê mẩn, thường thường phát ra tiếng cười như chuông bạc.
Hữu Hữu thì chán đến chết, thậm chí hơi buồn ngủ.
So với Tiểu Dịch Thần, cậu trái lại không quá thích điện ảnh hoạt hình!
Chỉ là cảm thấy Tiểu Dịch Thần đại khái sẽ thích, cho nên cậu mới cùng anh ấy đến xem.
Nhiều lần thiếu chút nữa đã ngủ mất.
Trong phim, đúng là lúc đặc sắc, Hữu Hữu lại bị một trận tiếng động không tầm thường làm giật mình.
Tiếng la rấm rứt, là tiếng con gái đang phản kháng, dẫn tới sự chú ý của cậu.
Hình như là phát ra từ hàng ghế sau.
Hữu Hữu hơi nghi hoặc xoay đầu, lại trông thấy một màn khiến người ta sợ hết hồn.
Ngồi ở hàng cuối, là một cô gái trẻ trung khoảng chừng mười chín tuổi, mà ngồi kế bên cô ấy là một người đàn ông, đầu bóng lưỡng, mặc một bộ đồ đen, mang một sợi dây chuyền vàng to, trên ót hắn ta có một vết sẹo thật dài, nhìn thấy mà ghê người, vô cùng hung dữ.
Tướng mạo người đàn ông xem ra không giống người đứng đắn, vô cùng hung ác, giống thanh niên xấu xa trong xã hội, hơn nữa đôi mắt kia, giả dối bỉ ổi, vừa thấy thì biết không phải người tốt.
Cho dù nói, không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhưng mà nhìn hành vi người đàn ông này, chỉ thấy hắn ta nghiêng người, một bàn tay đặt trên hai đùi trắng nõn của cô gái, không ngừng vuốt ve qua lại.
Cô gái nhỏ giọng nói: “Xin anh đừng mà.”
“Suỵt, đừng lên tiếng!”
Phòng chiếu phim to như vậy, ánh sáng vô cùng ảm đạm, chỉ có thể thông qua ánh sáng phản xạ mỏng manh từ màn ảnh, trông thấy khuôn mặt trắng bệch làm người ta sợ hãi của cô gái!
“Xin anh, tha cho…” Cô gái vừa lắc đầu, cự tuyệt, vừa ý đồ kéo tay người đàn ông đang không ngừng chen vào váy cô.
Người đàn ông thẹn quá thành giận, uy hiếp: “Ngậm miệng!”
Vừa nói, vừa từ bên hông lấy ra một cây đao cong chói lọi.
Trên mặt đao cong hiện lên ánh sáng lạnh chói lọi.
Lúc này cô gái bị dọa, không dám nhúc nhích, gắt gao cắn môi, ánh mắt ẩm ướt, vừa uất ức vừa sợ hãi, ba phen vài lần muốn đứng dậy, rời khỏi nơi này, lại bị người đàn ông mạnh mẽ đè bả vai lại.
“Chơi với tôi một lát!”
Người đàn ông nói như vậy, nắm vai cô ấy, kéo vào trong lòng.
Trên mặt cô gái tràn ngập bất an và sợ hãi, một đôi mắt mở to, không ngừng lộ ra bất lực và tuyệt vọng!
Trong rạp chiếu phim ngồi đầy người.
Lần chiếu này, kín người hết chỗ.
Nhưng mà những người ngồi bên cạnh cô gái, hoặc là thờ ơ, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, như là đang xem phim nhập tâm, chẳng quan tâm việc này, coi như không thấy.
Có người, cũng bị một màn này hù dọa, không dám lộ ra, lén lút đứng dậy rời khỏi.
Trong giây lát, xung quanh chỗ cô gái đi tới một mảng lớn, một hàng ghế kia, chỉ còn cô gái và người đàn ông.
Cô gái càng cảm tứ cố vô thân, chảy qua hai dòng nước mắt từng giọt từng giọt chảy qua đôi má, phát ra tiếng sợ hãi nức nở, sợ tới mức hồn bay phách tán, toàn thân kịch liệt run rẩy!
“Cô dám phát ra một chút tiếng động, tôi không dám nói sẽ xảy ra chuyện gì! Thành thật chút đi!” Người đàn ông vừa uy hiếp, vừa đưa bàn tay vào ngực của cô ấy.
Cô gái phát ra tiếng kêu bối rối, nhục nhã mà bất lực nhắm hai mắt lại.
Đây là bị quấy rối!?
Trong đầu Hữu Hữu bỗng dưng hiện lên một từ ngữ.
Cậu vô cùng ghét loại hành vi trơ trẽn này.
Người đàn ông này hẳn là kẻ bại hoại của xã hội, nhưng mà, không ai dám quản chuyện này.