“Anh khỏe chứ, tôi là giám đốc khách sạn, xin hỏi có phải là anh Tần không?”
“Ừm.”
“Là như vậy, xin hỏi cô Vân Thi Thi là bạn của anh sao?”
Tần Chu nghe vậy, rất gấp gáp, tiện tay mở cửa.
Giám đốc khách sạn đứng ở cửa ra vào, một mặt cấp bách và áy náy.
Tần Chu hỏi, ” Cô ấy thế nào?”
“Là như vậy… Cô Vân Thi Thi dính líu tới việc cố ý giết người, đã bị cảnh sát mang đi điều tra.”
Tần Chu khẽ giật mình.
“Cố ý giết người?”
Anh ta bỗng nhiên bật cười: ” Cô đang nói đùa gì vậy?”
Giám đốc khách sạn lễ phép mỉm cười: ” Tôi không có nói đùa.”
Nói xong, hai tay cô ta đưa qua một tấm danh thiếp, Tần Chu tiếp nhận, lại là danh thiếp của một cảnh sát, phía trên lưu lại địa chỉ sở cảnh sát và phương thức liên lạc.
Tần Chu nhìn thoáng qua, thần sắc ngưng kết thành băng, anh ta ngẩng đầu, nhíu mày, hỏi thăm: “Người bị mang đi lúc nào?”
“Mới một phút trước đó.”
“Dính líu giết người… Đã dính líu giết người, như vậy người bị hại là ai?”
“Là một cô gái, tạm thời thân phận không rõ, chúng tôi cũng không biết quá nhiều.” Giám đốc khách sạn nói xong, khẽ gật đầu với anh ta: “Đã báo tình huống cho anh chuẩn bị, còn gì dặn dò không?”
“Không có.”
“Vâng.”
Giám đốc khách sạn quay người rời đi.
Tần Chu bỗng nhiên nắm danh thiếp trong tay, vội vã quay vào phòng, đổi một bộ quần áo, lòng như lửa đốt nhạy tới địa chỉ của sở cảnh sát ghi trên danh thiếp.
Đi đến cửa khách sạn, vừa mới chuẩn bị đón xe, lại trông thấy có xe cứu hộ.
Anh ta liếc qua, liền thấy thi thể đã được xử lý tốt, đang chuẩn bị mang đến nhà xác.
Chỉ là mặt đất có bãi vết máu, cho dù đêm khuya, trong khung cảnh ảm đạm, vẫn cực kỳ bắt mắt.
Khí trời lạnh lẽo, máu đã sớm đông.
Tần Chu nhíu mày lại, trơ mắt nhìn xe cứu hộ rời đi, thấy lạnh cả người.
…
Sở cảnh sát, đèn sáng ngời, đâm vào mắt khiến người đau nhức.
Vân Thi Thi cầm cốc, cô cũng không cảm thấy khát nước, chỉ là tay quá lạnh, nhờ vào đó mà sưởi ấm.
Mấy cảnh sát đối mặt với cô, trong tay nắm bút, một bên tra hỏi, lấy ghi chép.
Trong phòng tra hỏi, im ắng tĩnh mịch, chỉ có giọng của cảnh sát to và rõ ràng, bên tai gần như không có tiếng vọng.
Chẳng lẽ giọng của cảnh sát đều giống như chuông lớn, vì chấn áp phạm nhân?
Ghi chép đã một giờ, liên tục hỏi thăm, làm cho cô thấy sức cùng lực kiệt.
Hỏi thăm?
Nói là hỏi thăm, chi bằng nói là thẩm vấn, sẽ càng thỏa đáng một chút.
Có trời mới biết cô rất cấp bách, muốn nhanh kết thúc dạng thẩm vấn này.
Hoa Cẩm còn trong bệnh viện, sống chết không rõ.
Lòng của cô đều không yên nổi một phút.
Mà giờ khắc này, lại không thể không bị nhốt ở chỗ này, làm buồn tẻ mà tra tấn nhân tâm thẩm vấn.
Dù là đưa ra giải giải thích cho mình, nhưng mà có lẽ là loại cách thức thẩm vấn, những cảnh sát này hoàn toàn coi cô trở thành nghi phạm đang bị thẩm vấn.
Cô thật sự không có giết người.
Cô không có giết người!
Vẻ mặt Vân Thi Thi mệt mỏi đối mặt với thẩm vấn, biện bạch lần nữa: ” Đồng chí cảnh sát, mấy người không cần thái độ nhấn mạnh như vậy, tôi thật sự không có giết người! Lúc nào mấy người có thể thả tôi đi?”
“Có giết người hay không, cũng không phải cô định đoạt! Còn phải điều tra mới có thể có kết quả! Trước mắt chỉ là hoài nghi sơ bộ, còn không ra kết luận, cô không cần liên tục giải thích như thế, cũng có chút càng che càng lộ!”