Lục Cận Dự bỗng nhiên nói: “Kỳ thật, chị dâu và lão đại cùng đi trên thảm đỏ, ngược lại sẽ không có tin đồn gì. Chị không biết, hiện tại truyền thông đều bị Mộ thị thuần phục ngoan ngoãn, trước kia lúc lão đại mới vào nghề, những ký giả ngu ngốc kia như con ruồi, từng đoàn từng đoàn núp ngoài khách sạn của lão đại, về sau nha, bị lão đại thu thập một hồi, trên cơ bản không dám có người nào thông tin loạn về anh ấy. Nếu dám lấy lão đại mà lăng xê, trên cơ bản là bị giết chết. Cho nên nha, chị liền cùng lão đại đi trên thảm đỏ đi! Yên ổn!”
“Cùng ai đi không quan trọng, quan trọng là anh ấy người này thật sự là khó chịu chết mất, vừa mới nói dắt anh ấy cùng đi thảm đỏ, kết quả anh nói kiểu cố gắng mà làm, hảo ý của tôi, biến thành người khác đi, anh ấy lại bá đạo như vậy muốn tôi cùng anh ấy đi trên thảm đỏ, hừ! Khó hầu hạ.” Vân Thi Thi khó chịu nói.
Trọng điểm trong lời nói của cô là, tính cách Mộ Nhã Triết kiêu ngạo khó tính.
Vấn đề là, người đàn ông nào đó nghe được câu đầu tiên cô mở miệng, sắc mặt liền đen.
“Cùng ai đi cũng không quan trọng?”
Anh âm trầm hỏi ngược một câu: “Em còn muốn cùng ai đi trên thảm đỏ?”
Anh thề.
Bất luận từ miệng cô thốt ra bất kỳ một cái tên nào, mặc kệ nam nữ, giết chết đến cùng.
Giống như giết chết Cố Tinh Trạch vậy.
Nói được thì làm được.
Vân Thi Thi giật mình, nhất thời có chút chán nản.
Người đàn ông này, khó chịu từ trong xương, làm sao lại không hiểu được ga lăng một chút.
Nhìn xem Tiểu Dịch thần, nhìn xem Hữu Hữu, hai đứa con trai của anh đều hiểu được phải ga lăng với phụ nữ một chút, làm sao đến anh, liền cường thế vô cùng.
“Em…”
“Được rồi, không bàn nữa. Chuyện liên hoan phim, liền quyết định như vậy đi!”
Nhìn biểu cảm ghét bỏ của Vân Thi Thi, đáy lòng Mộ Nhã Triết liền tức giận, dứt khoát cũng không muốn nghe cô cự tuyệt bất cứ gì nữa, liền bá đạo quyết định như vậy.
Vân Thi Thi muốn nói gì lại thôi, nhíu mày, cũng lười có bất kỳ ý kiến gì khác, dù sao, cô cũng quyết định muốn cùng anh đi trên thảm đỏ.
Chỉ là thái độ của anh giống như không nghiêm chỉnh như thế.
Chẳng qua cũng không có cách nào.
Dù sao, anh cái đầu gỗ kia, căn bản không hiểu điểm bất mãn của cô.
Lục Cận Dự bỗng nhiên cười hì hì nói: “Lão đại, anh nói, em có nên đi mua một ghế giám khảo chơi không?”
“… Cận Dự, có tiền không có chỗ làm a? Mua ghế giám khảo làm cái gì a?”
“Cho chị dậu đoạt cúp chứ sao. Ban giám khảo có quyền ngầm thao tác, em đi mua ghế giám khảo, sau đó đem giải nữ diễn viên xuất sắc nhất cho chị dâu.”
Vân Thi Thi bị anh ta chọc cười.
Khương Thân nhổ nước bọt nói: “Nào có chuyện đơn giản như vậy? Đằng sau cái cúp này, liên quan đến lợi ích là rất sâu, cậu cũng đừng chơi với lửa có ngày chết cháy a.”
“Nói đùa thôi. Bất quá nói câu nghiêm túc, chị dâu, giải nữ diễn viên xuất sắc nhất này, năm nay có thể không tới lượt chị rồi. Nếu không có giải thưởng, chị tuyệt đối không nên mất mát nha.” Lục Cận Dự liên tục trấn an cô.
Vân Thi Thi cười cười, bất đắc dĩ nói: “Cận Dự, anh đủ rồi đấy. Tôi cũng không phải tim bằng pha lê như vậy, bất quá chỉ là một cái cúp mà thôi, tôi không có yếu ớt như vậy.”
“Nha, trùng hợp như vậy?”
Cách đó không xa truyền tới một thanh âm quen thuộc.
Mọi người quay đầu lại, đã nhìn thấy Lâm Phượng Thiên cùng Tần Chu song song đi tới, sau lưng còn đi theo một người mà Vân Thi Thi quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa.
—— Hoa Cẩm.
Hoa Cẩm cũng không nghĩ tới sẽ gặp cô ở chỗ này.
Quan bar này nổi tiếg, mỗi khi đến giờ này, đều sẽ có rất nhiều người trong vòng tụ tập ở chỗ này, có thể nói là nhân vật có tiếng tăm, hàng hiệu tụ tập nơi đây.
Tần Chu cùng Lâm Phượng Thiên là khách quen của nơi này.
Hoa Cẩm càng không cần phải nói.