“Những lời này là sao?”
Lý Như sốt ruột: “Rốt cuộc là sao? Rốt cuộc cha đứa bé bị sao, nói nhanh, nói nhanh!”
“A – -” Lý Như kêu thảm thiết một tiếng, lập tức chạy về nhà.
Hữu Hữu và Linh Linh liếc mắt nhìn nhau một cái, ba đứa bé cũng theo sát phía sau.
Một đường chạy xuống núi, Lý Như đi vào sân, liếc mắt một cái liền thấy năm người võ trang toàn thân, vốn là sửng sốt, ngực cứng lại, lùi mạnh về phía sau một bước.
Nhưng mà chị ta bình tĩnh lại, ánh mắt đánh giá lại vài người đứng trước mặt, mấy người đàn ông này không phải là người đêm qua phá cửa mà vào.
Trong lòng Lý Như run sợ liếc nhìn xung quanh một cái, lại giật mình vì dưới chân có vài thi thể lạnh như băng.
Chị ta sợ đến mức mở to mắt, kêu “A” một tiếng theo bản năng.
Thôn bình yên nhiều năm như vậy, người dân chất phác, luôn luôn hòa nhã, ở đây mọi người đoàn kết thân mật, chưa bao giờ có chuyện gì ầm ĩ đến tính mạng.
Bởi vậy lần đầu tiên Lý Như nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết như vậy.
Chị ta cẩn thận đánh giá, mấy thi thể này chính là mấy người nửa đêm hôm qua phá cửa mà vào.
Đập vào mặt là mùi máu tanh nồng nặc gay mũi.
Trong lòng Lý Như kinh sợ, lùi về phía sau mấy bước, đồng thời sinh lòng cảnh giác, đề phòng đánh giá mấy người đàn ông trước mặt: “Các người – – các người là ai?”
Mấy lính đánh thuê xoay người lại, liếc chị ta một cái, lạnh lùng hỏi một câu: “Đứa bé đâu?”
Lý Như nghe vậy lại cảnh giác: “Các người là ai?”
Vừa dứt lời Hữu Hữu và Linh Linh cũng chạy đến, Lý Như lập tức khẩn trương, kéo cậu ra sau người.
Mấy người đàn ông đó vừa thấy Vân Thiên Hữu đến, đội trưởng đứng đầu lấy một bức ảnh trong ví tiền trước ngực ra, sau khi so sánh, đi về phía cậu.
Lý Như càng cảnh giác hơn.
Cầm Phân đứng bên cạnh tức đến dậm chân: “A Như, chuyện đến nước này rồi sao em còn giúp tai họa này? Giao đứa bé cho bọn họ đi!”
“Không được! Đứa bé vô tội, không thể giao đứa bé cho bọn họ!”
Lý Như cố chấp nói.
Hữu Hữu nhíu mày, nhìn thoáng qua mấy lính đánh thuê đó, đột nhiên liếc thấy trên tay áo bọn họ có dấu hiệu của tập đoàn Cự Phong, mi tâm đột nhiên buông lỏng, chậm rãi đẩy chị ta ra.
Lý Như cả kinh, đưa tay muốn giữ chặt cậu, Hữu Hữu dùng tay chạm vào mu bàn tay chị ta.
“Đừng lo lắng, dì à.”
Nói xong cậu xoay người, tự nhiên đi đến chỗ mấy lính đánh thuê đó.
Mọi người ở đây cho rằng mấy lính đánh thuê đó sẽ thô lỗ mang đứa bé đi, nhưng mấy người đàn ông cao lớn nhìn thấy Vân Thiên Hữu đứng trước mặt bọn họ, lập tức quỳ một gối xuống.
“Tổng giám đốc Vân! Chúng tôi đến đón cậu!”
Nói xong bọn họ cúi đầu, trên mặt lạnh lùng, vẻ mặt hiện lên sự cung kính.
Một màn này làm mọi người chấn động.
Bọn họ không nghe lầm đấy chứ?
Những người đàn ông này vậy mà xưng hô với một đứa bé bảy tuổi là “Tổng giám đốc Vân”?
Trong ấn tượng của bọn họ, xưng hô này dành cho một ông chủ lớn thành công!
Nhưng mà… Đứa nhỏ này chỉ có bảy tuổi!
Đầu mọi người đều mờ mịt, rõ ràng có chút khó có thể tiêu hóa sự thật này.
Hữu Hữu liếc nhìn bọn họ, trầm giọng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mấy lính đánh thuê liếc nhìn nhau, sau đó nói với cậu.