“Nếu cô bị cẩm cửa, sẽ thế nào nhỉ?”
Âm sắc nồng nàn như rượu ủ lâu năm, vừa nghe thôi đã dễ dàng say.
Vân Thi Thi quá sợ hãi: “Anh…”
Mỗ Nhã Triết tiện đà nói: “Giải trí Hoàn Vũ là sản nghiệp dưới trướng tập đoàn Đế Thăng. Nếu tôi muốn cấm cửa một người, cô nghĩ thế nào?”
Nghĩ thế nào?
Anh chỉ cần ra lệnh cấm, cô chắc chắn sẽ không được làm việc nữa.
Thân là chủ tịch tập đoàn Đế Thăng, mệnh lệnh của anh chỉ nói một không nói hai, muốn cấm cửa cô, không phải là lời nói suông. Mệnh lệnh của anh ta, ai dám làm trái.
“Đê tiện…” Cô cắn răng nghiến lợi nhìn hắn chằm chằm, viền mắt sưng đỏ.
Đôi bàn tay ưu nhã của Mộ Nhã Triết hơi nâng cằm cô lên, bắt cô đón nhận đường nhìn của anh.
“Biết rồi thì phải làm sao đây?”
Độc tài, chuyên quyền! Dường như người đàn ông này luôn cao ngạo như vậy, từng câu nói như mệnh lệnh lạnh như băng, điều anh muốn ở cô, đơn giản chỉ là làm theo lời anh, từng bước một.
Vân Thi Thi thầm cắn răng, bình tĩnh ngắm nghía, người đàn ông trước mắt, quả thực tuấn mĩ phi phàm, khí chất nổi trội, cao ngạo như vị thần, cả người hoàn mĩ không một tì vết.
Đổi thành bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ không cự tuyệt người đàn ông ưu tú như vậy.
Song thế này là sao? Anh ta muốn cô làm người đàn bà của anh ta, là vì mục đích gì? Muốn thân thể của cô? Hay chỉ là thuần túy hưởng thụ quá trình chinh phục?
Tuy đây không phải lần đầu tiên tiếp xúc thân mật giữa hai người bọn họ, nhưng cô vẫn không thể miễn cưỡng bản thân mình rơi vào cảnh làm một tình nhân ngầm, đi lấy lòng một người đàn ông cô không yêu, và cũng không hề yêu cô!
Anh ta muốn cô, chẳng phải là do thấy hứng thú với cô, thấy cô không giống những người phụ nữ khác sao!
Vậy, nếu cô giống những người phụ nữ khác thì sao?
Anh ta cũng sẽ chán ghét cô chứ?
Yên ắng, đông cứng đến nỗi yên ắng.
Trong đôi mắt Vân Thi Thi ánh lên tia lạnh căm, như một con rối mất hồn phách, nhìn khoảng không nói: “Anh muốn tôi làm gì?”
Cô, rốt cuộc vẫn phải thần phục anh.
Mỗ Nhã Triết không hề dao động nói: “Lấy lòng tôi.”
Trong mắt Vân Thi Thi hiện lên sự hoảng loạn rồi biến mất, nhanh chóng bình tĩnh lại, cắn chặt môi, bước qua ngồi lên người anh, tư thế chậm rãi triển lộ.
Cô từ từ đến gần anh, hai tay cứng đờ đặt trên bờ vai rộng của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần tới gần gương mặt tuấn tú của anh…
Anh không hề động đậy, tư thế thoải mái dựa trên ghế sa lông, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Vân Thi Thi không hề biết, đây là lần đầu tiên anh ở khoảng cách gần như vậy với một ngươi phụ nữ.
Trong mắt người đời, anh lạnh lùng ngạo nghễ, anh quý phái tuấn tú, cao không thể với, một người đàn ông như thế, bên cạnh nhất định có rất nhiều oanh oanh yến yến, nằm giữa vườn hoa, sao có thể không phiến lá dính thân?
Với sự ăn chơi trác táng của anh, chắc chắn kẻ tới người đi không dứt.
Song không ai ngờ tới, lạnh lùng như anh, thế giới tình cảm lại rất trống rỗng.
Đừng nói hậu cung ba nghìn, thậm chí Vân Thi Thi còn là người phụ nữ đầu tiên, cũng là người phụ nữ duy nhất.
Đối với phụ nữ, anh có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, cực kỳ ghét những phụ nữ xinh đẹp nhưng dung tục, nhất là những ả thích trang điểm đậm, tận lực khoe khoang phong tình.
Nhưng Vân Thi Thi, rất khác biệt với họ.
Lễ phục hôm nay của cô tuột một nửa, trượt khỏi vai, lộ ra đầu vai trắng mịn như tuyết.
Dưới ánh sáng mờ tối, khuôn mặt như tranh vẽ lọt vào mắt anh, trong phút chốc, chỉ sợ ngay cả trăng sáng ngoài cửa cũng phải buồn bã chịu thua.