Bên kia.
Mộ Dịch Thần cúp điện thoại, vẻ mặt đắc ý nói với Hữu Hữu: “Hữu Hữu, ngày mai mẹ sẽ về nhà đấy!”
Hữu Hữu ngồi ở một bên ánh mắt lộ ra sát khí nhìn cậu chằm chằm.
Tiểu Dịch Thần bị ánh mắt của cậu làm cho co đầu rụt cổ, lè lưỡi, liếm liếm môi, ái ngại nói: “Sao em lại nhìn anh như thế?”
“Anh nói xem?”
Hữu Hữu khoanh tay, lạnh lùng nhìn cậu chòng chọc: “Con sẽ chăm sóc em trai thật tốt? Mộ Dịch Thần sao anh có thể nói lời này một cách ngọt xớt như vậy nhỉ?”
“…”
Mộ Dịch Thần vô tội chớp chớp mắt, nhìn Hữu Hữu đứng trước mặt cậu, sắc mặt không thay đổi đưa đầu ngón tay ra đếm đếm: “Quần áo em giặt, cơm em nấu, buổi tối mỗi ngày đều là em kể chuyện cho anh trước khi đi ngủ, còn phụ trách luôn cả việc gọi anh dậy vào buổi sáng. Nửa đêm đói bụng… Mộ Dịch Thần, rốt cuộc là ai chăm sóc cho ai?”
Càng nói càng hùng hổ.
Mẹ không có ở nhà, cậu vừa làm cha vừa làm mẹ, ăn, mặc, ở, đi lại, cậu không có ba đầu sáu tay mà có thể nâng niu Mộ Dịch Thần trong lòng bàn tay mà chăm sóc được, kết quả là thằng nhóc vô lương tâm này lại còn quay ngoắt tranh công trước mặt mẹ, còn đảm bảo với mẹ là sẽ chăm sóc cho cậu thật tốt nữa chứ.
Ai chăm sóc ai?!
Mộ Dịch Thần chột dạ, ánh mắt then nét nhìn về phía cậu, xin tha thứ nói: “Hữu Hữu, anh sai rồi, đừng giận mà!”
“Hừ.”
Hữu Hữu thanh lãnh hừ một tiếng, đem đồ giặt để sang một bên, thở phì phì ngồi ở ghế salon, khoanh tay, hiển nhiên là đang rất tức giận.
Mộ Dịch Thần nịnh nọt lấy lòng, vừa định vươn tay ôm cậu, Hữu Hữu không hề khách khí đẩy ra, không thèm để ý tới Mộ Dịch Thần.
“Hừ, đi ra.”
Chuyện tới nước này mới xum xoe không phải đã quá muộn rồi sao?!
“Hữu Hữu đừng nóng mà! Trông mặt thật khó coi! Em xem khuôn mặt của em bây giờ kìa, nhăn nhúm như một ông cụ non, Hữu Hữu lúc không tức giận trông mới xinh đẹp làm sao?!” Mộ Dịch Thần dỗ ngọt cậu.
Nhưng lời này nói ra lại giống như là thêm dầu vào lửa.
“Ông cụ non sao?”
Hữu Hữu lườm Tiểu Dịch Thần, khinh thường nói: “Anh mới là ông cụ non.”
“Hữu Hữu, đừng giận mà, anh không nói nữa.”
Hữu Hữu: “…”
Thật hết nói nổi với tên anh trai ngốc nghếch này mà.
Ngu ngốc!
Ngu ngốc!
Ngốc chết đi được!
Hữu Hữu khoanh tay, nghiêng đầu qua chỗ khác.
Đã nhiều ngày nay, cậu giống như bảo mẫu vậy, chăm tên ngu ngốc này, mệt muốn thở không ra hơi.
Ăn uống không an phận, mặc đồ không chỉn chu, nghịch ngợm gây sự, làm vỡ không biết bao nhiêu bình hoa rồi, vậy mà còn không biết xấu hổ ba hoa trước mặt mẹ.
Càng nghĩ càng giận.
Mộ Dịch Thần thấp thỏm quan sát cậu mấy lần, thấy cậu yên lặng khoanh tay co chân vắt vẻo ngồi trên salon. Bộ dạng kiêu ngạo, ưu nhã như một vị vua, khó mà có thể tiếp cận.
Mộ Dịch Thần thằm dò ngồi vào bên cạnh, vươn tay đấm bóp nhẹ đầu vai cậu.
“Hữu Hữu ngoan, Hữu Hữu nghe lời, đừng giận mà!”
Hữu Hữu không thèm để ý.
Tên ngu ngốc này, cho rằng cậu là đứa trẻ lên ba hả?
Có điều tên ngốc này xoa bóp cũng được đấy.
Hữu Hữu bỗng dưng nói: “Nhẹ tay một chút.”
“À ừ.”
Mộ Dịch Thần ngoan ngoãn nhận lệnh, lực đạo cánh tay cũng giảm xuống vài phần, cẩn thận đấm bóp cho cậu, miệng ngọt ngào an ủi: “Hữu Hữu cực khổ! Anh trai giúp em bóp vai nhé.”
Hữu Hữu kiêu ngạo hừ mũi một cái, nhắm mắt lại, giống như đang hưởng thụ sự phục vụ của Mộ Dịch Thần.