Nhân viên bảo vệ có chút thụ sủng nhược kinh ( được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo), liền nói: “Cậu chủ khoẻ! Cậu chủ nhỏ mời vào!”
Trong ấn tượng của anh ta, cậu chủ nhỏ nhà họ Mộ một mực lạnh lùng kiêu ngạo, hơn nữa đối với anh ta một bảo vệ bình thường hỏi thăm sức khỏe, hôm nay thật sự làm cho anh ta có chút sợ hãi.
Bảo vệ cho đi, xe Bentley chậm rãi lái vào cửa, mãi đến lúc xe Lincoln dừng lại trong một khu biệt thự cổ kính sang trọng, Lý Hàn Lâm căn dặn tài xế đem xe dừng bên lề.
“Tổng giám đốc Vân, đây là.. Tình huống gì? ”
Lý Hàn Lâm cẩn thận hỏi.
Vân Thiên Hữu “Xuỵt” Một tiếng, tỏ ý bảo anh ta không nên mở miệng, đem cửa kiếng xe hạ xuống, nhoài người về phía cửa sổ nhìn lại.
Thằng bé kia từ trên xe bước xuống, người giúp việc ở cửa liền nghênh tiếp nhanh chóng.
Vân Thiên Hữu ấn đường hơi nhăn, trong nháy mắt có quá nhiều nghi ngờ không giải thích được.
Mộ Uyển Nhu cũng xuống xe, ngẩng đầu liền trông thấy Mộ Nhã Triết đứng ở cửa, dáng người cao gầy, thế nhưng một thân âu phục cởi ra, anh tựa như không phải tinh anh hô mưa gọi gió trên thương trường, áo sơ mi trắng, càng tôn lên dung mạo tinh xảo của anh.
Hôm nay, đêm tối lạnh lẽo.
Biệt thự sân nhà tất cả đều thắp sáng đèn lên.
Không khí ôn hoà.
Mộ Nhã Triết hơi ngồi xổm người xuống, hướng về phía Mộ Dịch Thần nhẹ nhàng cười một tiếng.
Anh cự kì ít lộ ra nụ cười, ngày thường nói năng thận trọng, cho người ta cảm giác rất lạnh nhạt.
Nhưng mà chỉ có ở trước mặt Tiểu Dịch Thần, anh mới bày ra thái độ dịu dàng hiếm có này.
Mắt phượng Xinh đẹp thâm thúy mê người hấp dẫn môi mỏng hấp dẫn phác họa ra độ cong, tràn đầy cưng chìu, thật là làm cho không người nào có thể chống lại được.
Một người cha ấm áp, giống như một điểm tựa vững chắc, làm cho lòng người an tâm vô cùng.
Ngày hôm trước anh bay đi bắc Mỹ, tham gia một cuộc hội nghị, vừa mới trở về, liền vội vội vàng vàng trở về nhà.
Tiểu Dịch Thần trong lòng vốn tức giận với anh, ngày đó buổi tối chờ anh, thế nhưng anh lại hoàn toàn không có trở lại, cha của cậu không giữ lời hứa.Cùng cậu ăn cơm tối, làm bài tập, ở nhà không nói công việc, đây là ước định, anh hoàn toàn không có tuân thủ.
Nhưng ở trong ánh mắt cưng chìu của Mộ Nhã Triết, khó chịu trong lòng Tiểu Dịch Thần cuối cùng tiêu tán không thấy đâu.
Nhóc con vọt tớt trong ngực người đàn ông, tay nhỏ bé ôm cổ Mộ Nhã Triết, nói lầm bầm: “Cha ~”
Vân Thiên Hữu ngồi ở trong xe, ánh mắt có chút si ngốc nhìn, đáy mắt lại có chút ướt át không dễ phát hiện.
Nhưng mà khi cậu trong thấy Mộ Nhã Triết từ phía sau cầm một chiếc hộp quà chứa đồ chơi lắp ráp tuyệt đẹp, Tiểu Dịch Thần, kinh ngạc vui mừng mở ra, cuối cùng y như mong đợi của cậu là xe điều khiển từ xa—— đó là món đồ chơi của công ty Nhạc Trí mới ra quý này, trong lòng rất nhiều đứa trẻ đều ao ước có được.
“Oa! Đây là xe điều khiển từ xa TK01 của Nhạc Trí, cảm ơn cha! Dịch Thần rất vui nha!”
Mộ Uyển Nhu chậm rãi đi tới, ngồi chồm hổm xuống bên người Tiểu Dịch Thần, hôn lên trán cậu ta một cái.
“Bảo bối, để cho con cùng với cha con lắp ráp, có được không?”
” Được!”
Mộ Nhã Triết cưng chiều cười một tiếng: “Bảo bối, có tha thứ cho cha không, hả?”
“Được được! Cha là tốt nhất a. Dịch Thần thích cha nhất!”
Trước mắt một màn tình cảm ấm áp, cũng không nghi ngờ làm đau nhói ánh mắt của Vân Thiên Hữu.
Thì ra, người cha ấm áp thế này còn tồn tại a.
Xe điều khiển từ xa thông minh TK01, là Hữu Hữu chuyên tâm thiết kế sản phẩm, mới vừa đưa vào sản xuất, người đặt trước liền trên mấy trăm ngàn. Một lần kia cậu ở cửa hàng tổng hợp nhìn thấy, trong nước độc nhất xe điều khiển từ xa, chỉ là cậu nghiên cứu một chút, không nghĩ tới mẹ lại lầm tưởng là cậu thích, kiên quyết mua, trên thực tế cậu cũng không thích đồ chơi.
Những thứ này đối với cậu mà nói là mấy thứ ngây thơ, cậu không hề cảm thấy hứng thú.
Cậu hâm mộ, chẳng qua là có thể có một người cha. Có thể kiên nhẫn cùng cậu lắp ráp, chơi đùa.
Cậu luôn mơ ước, có người bầu bạn.
Tay nhỏ bé của Vân Thiên Hữu bấu vào mép cửa sổ trong ánh mắt khó nén cảm giác cô đơn.