Trong mắt Nhan Băng Thanh, Vân Thi Thi không thể nghi ngờ là một quả hồng mềm, nếu không phải có Tần Chu sau lưng, cô ta đã sớm diệt trừ cây đinh trong mắt cái gai trong thịt này rồi.
Diễn viên phụ kia cắn chặt răng, khẩn cầu: “Chị Băng Thanh, trong lòng em, chắc chắn chị là nữ thần đẹp nhất. Nhưng chị Băng Thanh bắt em nói ra lời đó, sau này em làm người thế nào?!”
Anh ta lau mồ hôi lạnh một cái.
Đây là nói trái lương tâm.
So với Nhan Băng Thanh, anh thích Vân Thi Thi nhiều hơn.
Không nói gì khác, thuần túy nói nhân phẩm thôi, Vân Thi Thi một minh tinh rất dễ ở chung.
Nói đến người mới, trong Làng Giải Trí có không ít những minh tinh mới vào nghề cậy rằng bản thân có người nâng đỡ phía sau mà kiêu ngạo, nhưng Vân Thi Thi lại không như thế.
Trong studio, cô khiêm tốn mà dịu dàng, vô cùng lễ phép, lại vẫn rất xem trọng việc dĩ hòa vi quý, mặc dù là đối đãi một diễn viên phụ nho nhỏ, cũng dùng khuôn mặt tươi cười đối đãi.
Không giống Nhan Băng Thanh và Dương Mị, không kiên nhẫn chút nào.
Có nhiều hôm phải quay phim dưới trời nắng lớn, Vân Thi Thi thấy diễn viên phụ và nhiếp ảnh gia phải đứng phơi dưới ánh mặt trời chói chang, vì thế tự bỏ tiền túi mua mấy thùng nước đá, rồi bảo Mộc Tịch phát cho mọi người giải nóng.
Phải biết rằng, ở trong tổ phim, hành vi như vậy rất được mọi người hoan nghênh.
Minh tinh, phần lớn đều là có tư thái của minh tinh.
Giống như Cố Tinh Trạch, dù nhân phẩm cũng không tệ, nhưng cũng rất ít có tiếp xúc với vai phụ như bọn họ.
Dù sao, hình tượng minh tinh nhất định phải duy trì.
Mà Vân Thi Thi lại không hề làm dáng chút nào.
Dù chỉ là một ghi chép tại trường quay nho nhỏ, cô cũng có thể nói chuyện vui vẻ.
Tất cả mọi người đều thật lòng thích Vân Thi Thi.
Nói dung mạo, anh ta cũng không thích so sánh quá nhiều.
Một người quyến rũ, một người trong sáng.
Một người trưởng thành, một người trẻ tuổi.
Trong mắt anh ta, vẻ đẹp của Vân Thi Thi có sức sống trong sáng, rất tự nhiên, một chút cũng không kệch cỡm, mà, nếu là trang điểm lên, ngũ quan của cô có thể thích ứng với bất kì kiểu nhân vật nào.
Mà nguyên nhân con đường diễn xuất của Nhan Băng Thanh, là vì dù cô ta diễn cái gì, cũng chỉ có khuôn mặt diêm dúa loè loẹt mặt, rõ ràng là nhân vật nữ vương, những nếu không phải diễn thành Bạch Liên hoa thì lại là sỏa bạch điềm*.
*Sỏa bạch điềm: (ngốc – trắng – ngọt) mang ý nghĩa gần tương tự bạch liên hoa.
Đường diễn của lại Vân Thi Thi rộng rãi, đầu tiên là một khuôn mặt, có thể thích ứng với bất kì nhân vật nào, một chút cũng không kì lạ.
Ánh mắt Lâm Phượng Thiên rất khắt khe, nhưng anh ta cũng khen Vân Thi Thi không dứt miệng.
Không khí đang lúc xấu hổ, một thân tín Nhan Băng Thanh xếp bên người Dương Mị chạy tới, hóa giải xấu hổ, thật cẩn thận hỏi han: “Chị Băng Thanh, vừa rồi… Có phải chị dùng nước trà hắt lên người trợ lý nhỏ của Vân Thi Thi không?”
“Làm sao cô biết rồi hả?”
Trên mặt Nhan Băng Thanh không có tí ti e ngại, ngược lại thản nhiên cười nói: “Tôi lại không phải cố ý, ngạc nhiên cái gì!”
“Mới vừa nghe người ta nói, trợ lý kia, trên tay bong tróc ra một mảng da thịt. Nhưng mà, Vân Thi Thi đang quay phim, còn chưa về, cho nên không biết!”
“Biết thì thế nào?”
Nhan Băng Thanh không cho là đúng: “Chẳng lẽ còn có thể ăn tôi hay sao?”
“Chị Băng Thanh, em nói chị đó, chị mau đi nói lời xin lỗi với Mộc Tịch đi!”
“Cái gì?”
Nhan Băng Thanh mở to hai mắt nhìn, giận quá thành cười: “Cô muốn tôi đi giải thích với một trợ lý nhỏ?!”
“Không có cách nào, đây là em có lòng tốt nhắc nhở chị.”
Người nọ không dám nói rõ, đành phải thật cẩn thận nhắc nhở cô: “Ngày đó chị không có mặt ở phim trường, nhưng em lại chứng kiến từ đầu đến cuối. Người mới Vân Thi Thi này, bối cảnh có phần ghê gớm, chị Băng Thanh, chị vẫn là dừng đắc tội cô ta thì tốt hơn!”
“So bối cảnh, cô ta dám so với tôi?”
Nhan Băng Thanh khinh thường hừ lạnh một tiếng, không cho là đúng.