“Nói bậy! Hữu Hữu tâm tính lương thiện, sao có thể vỡ thành mảnh vụn được chứ! Nào tới đây, mẹ hôn một cái, được rồi, Hữu Hữu đừng khóc!”
Sau đó, cô nâng mặt Hữu Hữu lên, thơm một cái lên một bên má cậu nhóc.
Hữu Hữu lau nước mắt đang chảy xuống không ngừng, vẻ mặt đáng thương chỉ vào bên má còn lại: “Bên này nữa…”
Vân Thi Thi lại thơm một cái nữa.
“Hôn miệng nữa!”
Hữu Hữu ra vẻ đáng thương chu miệng lên.
Vân Thi Thi dở khóc dở cười, nhẹ nhàng thơm lên cái miệng nhỏ.
“Chụt.”
Lúc này Hữu Hữu mới vừa lòng, ngừng khóc.
Khuôn mặt thằng nhóc này thật sự cứ như trời tháng sáu, thay đổi thật thất thường.
Vừa rồi còn vừa khóc vừa làm nũng cô, thơm vài cái liền nín khóc, ôm vai cô cười cười.
Trong lòng Hữu Hữu còn đang oán thầm: Mộ Nhã Triết, chú dám cướp đoạt mẹ tôi sao, cứ chờ mà xem!
Cậu nhóc đi vào thư phòng, khóa trái cửa lại, ngồi trước bàn đọc sách, mở máy tính ra, cầm lấy điều khiển bấm một cái, giá sách chậm rãi mở ra về hai phía, lộ ra một màn hình lớn.
Hệ thống nhận diện được mở ra, cậu nhóc nhanh chóng gõ bàn phím, trên màn hình lập tức hiện ra tình hình hệ thống giao thông.
Lý Hàn Lâm từng nhắc qua với cậu nhóc, tập đoàn tài chính Đế Thăng có một dự án rất quan trọng, đêm nay sẽ phải bay thẳng tới Luân Đông của nước Anh, giờ này hẳn là đang trên đường đến sân bay tư nhân.
Vân Thiên Hữu suy nghĩ một hồi, khóe miệng nhếch lên, khóe môi vẽ ra một đường cong đầy tà khí, sau đó nhìn chằm chằm lên màn hình, mười ngón tay lướt như bay, nhập vào một chuỗi lệnh, thuận lợi xâm nhập vào hệ thống.
Mười giây đồng hồ trôi qua, cậu nhóc nhìn lên hệ thống đường bộ chằng chịt trên màn hình với vẻ thỏa mãn, nhanh chóng nhìn lướt qua, trong đầu hiện ra những đoạn đường buộc phải đi qua khi đến sân bay tư nhân của Mộ thị, cười lạnh một tiếng, lại nhập vào một chuỗi lệnh khác, gõ phím Enter, trên màn hình, mấy chục con đường biến thành màu đỏ.
Mộ Nhã Triết, muốn chơi tôi sao?
Thật là khờ dại!
…
“Bịch bịch bịch…”
“Bip… bip… bip…”
Trên đường cao tốc, tiếng ô tô bấm còi liên tục vang lên đâm thẳng vào tai khiến người ta khó tránh khỏi nóng nảy.
Cả một đoạn đường hơn hai chục kilomet, từ xa nhìn lại đều chỉ thấy ô tô kéo thành hàng dài khiến người ta ong ong cả đầu.
“Giám đốc Mộ, hình như phía trước đã kẹt xe rồi!”
Lái xe quay đầu lại nói với vẻ lo âu.
Mộ Nhã Triết vốn đang chăm chú đọc email trên laptop, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, chẳng biết từ khi nào mà bên ngoài cửa xe đã chen chúc đầy ô tô, muốn tiến lên nửa mét cũng khó.
“Sao lại thế này?”
“Kẹt xe rồi…”
“Không phải tôi đã nói là tránh mấy đoạn đường bị kẹt xe rồi sao?”
“Giám đốc Mộ, đoạn đường này trước giờ đều chưa từng bị kẹt xe, chính là con đường nhanh nhất đi đến sân bay rồi.” Lái xe có chút oan ức, phân trần: “Hình như đèn tín hiệu bị trục trặc.”
“Đèn tín hiệu bị trục trặc?”
“Phải! Hình như là đèn tín hiệu trên tất cả đường vành đai đều bị trục trặc nên mới xảy ra kẹt xe thế này.”
“Đáng chết.” Mộ Nhã Triết giơ cổ tay lên nhìn giờ, cách thời gian máy bay khởi hành không còn nhiều, sợ rằng sẽ lỡ chuyến bay đêm nay. Nếu như lỡ mất chuyến bay này thì phải báo với bên hãng hàng không tư nhân, xin lại từ đầu để sắp xếp chuyến bay khác. Cứ như vậy, sợ là không thể kịp cho dự án ngày mai.
Lúc này không phải giờ cao điểm, huống hồ hệ thống giao thông của thành phố trước giờ vẫn luôn ổn định, tại sao vô duyên vô cớ đèn tín hiệu lại bị trục trặc?
Cảnh sát giao thông vội vàng đuổi tới để làm công tác giải quyết ùn tắc, bận đến nỗi sứt đầu mẻ trán.
Hai mươi phút sau, hậu cần giao thông khẩn cấp khôi phục sai sót trong hệ thống đèn tín hiệu, mãi nửa tiếng sau đó thì tình hình giao thông mới khôi phục bình thường.