Con người, luôn có sự theo đuổi cố chấp đối với cái đẹp. Mà Vân Thi Thi đứng đó, còn chưa diễn, Lâm Phượng Thiên đã bị hớp hồn.
Như thể nhân vật bước ra từ trong sách.
Doãn Hạ Thuần từ trong kí ức thanh xuân xuất hiện.
Vô cùng đẹp đẽ, không cho bất cứ thứ gì trên thế gian làm bẩn.
“Đạo diễn Lâm?” Mộc Tịch ở bên dè dặt gọi.
Lâm Phượng Thiên vội khôi phục tinh thần, không kìm được tán thưởng nói: “Rất tốt!”
“Rất có cảm giác của Doãn Hạ Thuần.”
Vân Thi Thi nghe vậy, khóe môi cong lên, tâm tình sung sướng.
Quá trình quay chụp diễn ra vô cùng thuận lợi.
Vân Thi Thi diễn vai Doãn Hạ Thuần và Cố Tinh Trạch diễn vai Doãn Đông Vũ là hai anh em ruột, quyển tiểu thuyết này kể lại hai người từ nhỏ đã gắn bó như sam, cùng nhau lớn lên, trong quá trình trưởng thành, giữa hai người dần sinh ra tình cảm cấm kị.
Tính cách của Doãn Hạ Thuần ngây thơ mà chấp nhất, đối với tình yêu như thiêu thân lao vào lửa, không ngừng theo đuổi Doãn Đông Vũ.
Doãn Hạ Thuần si tình, song cuối cùng vẫn bị thế tục trói buộc.
Mặc dù Doãn Đông Vũ cũng có sự rung động với cô, nhưng vì luân lý mà phải đẩy cô ra hết lần này tới lần khác.
Sau đó, mẹ Doãn trong lúc vô tình đọc được nhật ký của Doãn Hạ Thuần, từng dòng chữ như giãy dụa trong nước sôi lửa bỏng, tuyệt vọng mà bi ai, thế mới biết giữa hai anh em sinh ra tình cảm không nên có.
Dưới cơn giận dữ, mẹ Doãn tống Doãn Hạ Thuần ra nước ngoài.
Mấy năm sau Doãn Hạ Thuần nhận được điện thoại của mẹ ở bờ bên kia đại dương, Doãn Đông Vũ đã có vợ chưa cưới, sắp đính hôn, Doãn Hạ Thuần ôm sự mất mát quay về quê hương, nhưng trong một lần ngoài ý muốn, Doãn Hạ Thuần bị chẩn đoán mắc bệnh máu trắng.
Doãn Đông Vũ chạy tới bệnh viện làm kiểm tra tủy, lại biết được cốt tủy và nhóm máu không hợp.
Giữa hai anh em bọn họ không hề có quan hệ máu mủ.
Hóa ra khi Doãn Hạ Thuần được sinh ra, có hai người ôm nhầm con, bởi vậy tạo nên đoạn tình cảm ngược luyến tình thâm.
Lâm Phượng Thiên vốn rất tự tin vào mắt nhìn của mình.
Bây giờ, ông ta càng được củng cố niềm tin ấy!
Khí chấp của Vân Thi Thi cực kì phù hợp với Doãn Hạ Thuần.
Khẽ mỉm cười, cảm giác tinh khiết nháy mắt lan khắp phim trường.
Bởi vậy lúc quay chụp, Lâm Phượng Thiên vốn luôn nghiêm khắc lại khen không ngớt, vỗ tay tán thưởng.
“Người mới này… diễn Doãn Hạ Thuần thật sự quá thích hợp! Đúng là như bước ra từ trong sách mà…”
Giám sát tạo hình ở bên cạnh cũng phải tấm tắc.
Cách đó không xa, Nhan Băng Thanh nhíu chặt mày, sắc mặt nhăn nhó, trong lòng không biết do đố kị hay không cam tâm, có một đám lửa hừng hực bốc cháy.
Cô ta còn chưa hóa trang đã nghe nói bắt đầu rồi, bèn cố ý tới xem sao.
Lâm Phượng Thiên hà khắc có tiếng, khi anh ta quay phim, không có một diễn viên nào là không bị phê bình, dù có là diễn viên lão thành cũng không nể mặt mũi.
Cô ta đã từng diễn phim của Lâm Phượng Thiên, bị anh ta mắng té tát trước toàn bộ phim trường, vô cùng nhục nhã.
Ban nãy cô ta thấy Vân Thi Thi đắc ý như vậy, muốn đén xem Lâm Phượng Thiên sẽ mắng té tát người mới này như thế nào.
Kết quả, ngoài dự đoán của mọi người, Lâm Phượng Thiên rất hài lòng với người mới này?
Nhan Băng Thanh ganh ghét đến nét mặt vặn vẹo.
Vân Thi Thi này, cô ta nhìn kiểu gì cũng không vừa mắt.
Hừ, Vân Thi Thi, còn nhiều thời gian, sau này tôi sẽ chống mắt lên xem, rốt cuộc cô có bản lĩnh lớn cỡ nào mà dám đắc tội tôi?
Nhan Băng Thanh híp mắt, thầm nguyền rủa.