Lại có ai, ôm cô lên giường, hai cánh tay xinh đẹp ôm ngang cơ thể cô.
Bên tai cô vẫn đều đều có tiếng thình thịch đập của con tim.
Ôm cô đặt lên giường, sau đó, Mộ Nhã Triết lại thay một thân tây trang, tinh thần sáng láng, nghiêm nhiên lại trở lại tư thái tôn quý quyền lực.
Mặc dù sau mấy hồi điên loạn, cũng không tìm được bất kỳ dấu vết mệt mỏi nào trên người anh, tinh thần và thể lực người đàn ông này từ trước tới nay đều vô cùng tốt.
Đang muốn rời đi, ánh mắt lại thấy người con gái trên giường mơ màng mở mắt.
Anh đi tới bên cạnh giường, hơi cúi người xuống, bàn tay nhẹ nhàng mà phủ lên trán cô, môi mỏng khẽ mở: “Ngày hôm nay nhớ đợi anh quay về, cùng nhau ăn cơm!”
Âm thanh của anh, vẫn thấp như vậy, lòng bàn tay anh, vẫn luôn ấm áp như thế.
Mà giờ khắc này, Vân Thi Thi ý thức mông lung, vô cùng uể oải, không thể phân rõ là đang mơ hay đang tỉnh.
Thấy cô có dáng vẻ ngẩn ngơ như vậy, người đàn ông khẽ bật cười, cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cô, liền đứng dậy rời đi.
Kinh ngạc nhất thời qua đi, trong lòng lại nổi lên một chút mất mát. Vì vậy cô lại nhắm hai mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Lúc xế chiều, Tiểu Dịch Thần đã về đến nhà, liền bị Hữu Hữu xách đi làm bài tập rồi.
Lúc này, dưới sự đốc thúc của Hữu Hữu, Tiểu Dịch Thần rốt cuộc đã thuộc gần hết bảng cửu chương rồi.
Trình độ cũng có tăng lên chút ít.
Chí ít… mỗi lần tính toán không cần giơ ngón tay nữa.
Vân Thi Thi cực kỳ vui mừng.
Hữu Hữu trong lòng thầm cảm thấy không công bằng, giơ hai tay kháng nghị.
Mẹ, như vậy quá bất công!
Bảng cửu chương từ khi lên ba tuổi cậu đã đọc được làu làu rồi!
Cũng không thấy cô lộ ra biểu tình vui mừng như thế.
Vân Thi Thi không biết nói gì.
Trong lòng thầm oán: Điều này cũng có thể đem ra so sánh sao?
Trước đây Tiểu Dịch Thần đến phép cộng trừ còn không biết làm.
Hiện tại, cũng đã biết làm nhưng phép tính nhân chia đơn giản rồi.
Tiểu Dịch Thần sau khi học xong, đều sẽ quấn quít bên người Hữu Hữu đi ngắm công viên.
Sắp tới tết Trung thu, rất nhiều công viên đã bắt đầu trang chí chuẩn bị đón trung thu, cực kỳ đáng xem.
Vân Thi Thi dặn dò vài tiếng, Hữu Hữu liền bị Tiểu Dịch Thần kéo ra cửa.
Ban đêm.
Ánh trăng đã lên cao hơn ngọn cây.
Mộ Nhã Triết đưa cô tới một quán ăn Trung Hoa đệ nhất.
Đi vào nhà hàng, lúc này, quản lý nhà hàng còn tự mình ra nghênh đón. Vừa nhìn thấy bọn họ, liền vô cùng nhiệt tình chào hỏi, đưa hai người vào phòng cao cấp nhất.
Trước đó Mẫn Vũ có gọi một cuộc điên thoại tới đây, dặn dò quản lý vài câu.
Đương nhiên thân phận cũng giống như Mộ Nhã Triết vậy, ông không dám thờ ơ! Huống chi, một quán ăn nho nhỏ này của ông có thể đón tiếp được Mộ Nhã Triết, đối với ông sẽ là một vinh hạnh vô cùng to lớn.
Kỳ thực nhà hàng này của ông khá nổi tiếng, khách ra vào lúc nào cũng có. Nhưng khi Mộ Nhã Triết đến thì nhà hàng hoàn toàn không còn ai.
Mẫn Vũ trong điện thoại đã nhắc qua, Mộ Nhã Triết hoàn toàn không thích không gian quá huyên náo, tốt nhất nên chuẩn bị một chỗ có không gian thanh tịnh, không ai quấy rầy.
Để đón tiếp một vị khách như anh, ngay cả khi phải đắc tội với những vị khách khác, quản lý cũng không hề ngần ngại.
Một mực cung kính đưa hai người họ vào phòng, quản lý tự mình đưa thực đơn lên, vẻ mặt tươi cười đứng một bên, im lặng kiên nhẫn chờ đợi.
Tự nhiên, gọi đồ ăn cũng không mất thời gian quá lâu, mà Mộ Nhã Triết phải làm, chỉ cần động đọng ngón tay mà thôi.
Khi nhìn vào thực đơn, Vân Thi Thi lúc này mới bắt đầu cảm thấy đói bụng!