Đồng hồ này có khả năng định vị, nếu hai đồng hồ giống nhau cách nhau chưa đến 100 mét thì thông qua bluetooth có thể định vị được nhau.
Trùng hợp là, hôm nay Vân Thiên Hữu cũng đeo chiếc đồng hồ đó.
Hơn nữa, còn quên tắt chức năng bluetooth.
Tiểu Dịch Thần lần theo chấm tròn nhấp nháy trên màn hình đồng hồ, theo sát.
“Mẹ, mẹ xem, ở đây tập trung thật nhiều người nha!” Hữu Hữu chỉ tay vào nơi cách đó không xa đang có rất nhiều du khách đứng vòng trong vòng ngoài, nhìn có vẻ vô cùng náo nhiệt.
Vân Thi Thi men theo ngón tay cậu nhìn sang, thấy người đi tập nập, ồn ào nhộn nhịp.
“Thật nhiều người quá!”
“Thật náo nhiệt, nhất định là trò chơi rất thú vị, chúng ta qua xem đi!” Hữu Hữu nũng nịu nói.
Dĩ nhiên Vân Thi Thi sẽ đồng ý.
“Mẹ, Hữu Hữu muốn được ôm!” Hữu Hữu giang hai tay trước mặt cô ngọt ngào yêu cầu.
Thời tiết hôm nay hơi nóng, cậu nhóc lại là người thiếu tính kiên nhẫn, đường đi dài như vậy, hơn nữa còn đeo balo, khó trách lại thấy mệt mỏi!
Khương Lê thì đang ngồi trên ghế dài đăng hình lên weixin, chụp ảnh chuyến đi chơi hôm nay chia sẽ với vòng bạn bè, nhanh chóng thu hút không ít lượt thích và bình luận.
Bình thường cô ấy không có sở thích gì đặc biệt, chỉ thích lướt weibo và vòng bạn bè.
Rất nhanh, các bạn học cùng trường đại học bùng nổ.
Có người @ cô ấy: “Cô gái kia nhìn quen mắt quá!”
Bên dưới có người phụ họa: “Hình như rất giống Vân Thi Thi cùng lớp hồi trước a!”
“Vân Thi Thi…? Chính là hoa hậu giảng đường hồi trước của trường chúng ta?”
“Khi tốt nghiệp thì cô ấy chỉ cầm bằng tốt nghiệp rồi biến mất luôn, không để lại bất kì phương thức liên lạc gì, cứ mai danh ẩn tích như thế, sáu năm rồi không nghe tin của cô ấy!”
Trong sáu năm, lớp của Vân Thi Thi đều tổ chức họp lớp mỗi năm một lần, nhưng bởi mọi người không có thông tin của Vân Thi Thi, bởi vậy mỗi lần họp lớp đều không được coi là viên mãn.
Vì thế lớp trưởng cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
“Khương Lê, cậu đang ở cùng với cô ấy sao? Mau nói cho bọn mình biết, người kia có phải là Vân Thi Thi không?”
Khương Lê cầm điện thoại di động, nhanh chóng đáp lại: “Đúng nha đúng nha! Hôm nay ngẫu nhiên gặp ở Thung lũng cổ tích, là tớ nhận ra cậu ấy trước, đã lâu không gặp mà cậu ấy vẫn nhớ tên tớ! Hơn nữa, dáng vẻ vẫn xinh đẹp như vậy, bây giờ chúng mình đang đi chơi cùng nhau đó!”
“Thật hay giả vậy! Lúc còn đi học, tớ bắt chuyện với cậu ấy mà cậu ấy lại luôn tỏ vẻ lạnh lùng hờ hững…”
Khương Lê trả lời rất nhanh: “Đâu có, khi cậu ấy nói chuyện với tớ rất nhỏ nhẹ, không hề làm kiêu chút nào.”
“Cậu ngồi cùng bàn với cậu ấy, tốt xấu gì cũng có cảm tình, bọn tớ thì khác, bình thường rất lạnh nhạt với bọn tớ.”
Lúc này, lớp trưởng bỗng kích động chui ra: “Trời ạ! Vân Thi Thi… Mai danh ẩn tích lâu như vậy, không ngờ lại để cho cậu tóm được người!”
Khương Lê nở nụ cười, Thiên Thiên bên cạnh kéo ống tay áo của cô, làm nũng nói: “Mẹ, đừng nghịch điện thoại nữa được không! Chúng ta vào chơi đi! Vào trong đó chơi đi!”
Đứa trẻ trước mặt cô nôn nóng, mắt thấy Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu đã hòa vào trong đám người, không biết đi chơi trò gì, nhưng Khương Lê vẫn cứ ngồi yên nghịch điện thoại không quan tâm đến cô bé, cô bé không thể không sốt ruột.