Người tài nhà họ Tống xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nhất là ông cụ Tống, khiến bao người phải kính nể.
Giang Khởi Mộng và Tống Chính Quốc có một trai, hai gái.
Con trai cả tên Tống Vân Tích, là một thanh niên tài tuấn, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã là sĩ quan quân đội quân khu thủ đô.
Bởi vậy Tống Ân Nhã và Tống Ân Hi có quan hệ họ hàng với Mộ Nhã Triết.
Mà Mộ Nhã Triết cũng vô cùng săn sóc cô ta, là bởi vì khuôn mặt của Tống Ân Nhã, có bảy phần tương tự Giang Ý San.
Rất giống, nhất là thần thái duyên dáng, cũng vô cùng tương tự.
Nhiều lần, anh như đang nhìn thấy dáng vẻ còn trẻ của mẹ.
Sau khi mẹ qua đời, khoảng thời gian đó Tiểu Ân Nhã luôn ở bên cạnh anh.
Xuất phát từ sự tưởng nhớ với mẹ, vì thế với anh mà nói, Tống Ân Nhã giống như một sự ký thác tâm linh.
Tống Ân Nhã mỉm cười, làm như hoàn toàn không thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Tiểu Dịch Thần đứng bên cạnh, cúi đầu nói với Tống Ân Hi: “Ân Hi, còn không mau gọi chú Mộ(1)?”
“Chú Mộ!” Tống Ân Hi ngọt ngào gọi, âm thanh non nớt ngọng nghịu, không để ý đến tay Mộ Nhã Triết đang nắm tay Tiểu Dịch Thần, rời khỏi tay Tống Ân Nhã, sà đến trước mặt Mộ Nhã Triết, vung hai tay: “Chú Mộ, chú Mộ, Ân Hi muốn ôm một cái, Ân Hi muốn ôm một cái!”
Tiểu Dịch Thần vừa nghe xong, vẻ không vui hiện rõ!
Trong lòng thầm chán ghét hai chị em nhà họ Tống, sớm không hiện muộn không hiện, tự dưng chui ra ngay lúc này, nhất là Tống Ân Hi này, còn muốn chiếm cái ôm của cha cậu, không thể tha thứ!
Đang thầm chửi bới, Mộ Nhã Triết chợt buông tay cậu ra, Tiểu Dịch Thần bỗng khẩn trương muốn nắm lấy tay người đàn ông, lại thấy anh hơi cúi người, bế Tống Ân Hi lên.
Tống Ân Hi ỷ ôi trong lòng Mộ Nhã Triết, vẻ mặt hạnh phúc như được nếm mật, tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, vô cùng vui vẻ: “Ân Hi thích chú Mộ nhất!”
Nói rồi, ở một góc Mộ Nhã Triết không nhìn thấy, quay sang làm mặt quỷ khiêu khích với Tiểu Dịch Thần đang khó chịu.
Mặt Tiểu Dịch Thần càng thêm đen thùi.
Đây là gì, đây rõ ràng là diễu võ dương oai mà!
Sao, rất đắc ý hả? Chiếm được sự nuông chiều của cha cậu nên đắc ý như vậy sao?
Tống Ân Hi này, chính là người mà Tiểu Dịch Thần ghét nhất.
Không vì gì khác, mà là cô nhóc này rất đáng ghét.
Khi bốn tuổi, Tống Ân Nhã mang theo Tống Ân Hi đến nhà họ Mộ làm khách, giống rất nhiều đứa trẻ nghịch ngợm khác, Tống Ân Hi đến nhà họ Mộ, có lẽ do tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, đi gây rắc rối.
Không biết nhà họ Tống dạy dỗ đứa trẻ ra sao, chắc do quá nuông chiều, không chỉ làm hỏng đồ chơi của Tiểu Dịch Thần, còn làm vỡ một bình hoa cổ nhà họ Mộ, hơn nữa còn nghĩ cách hắt chậu nước bẩn lên trên đầu Tiểu Dịch Thần!
Quả thực Tiểu Dịch Thần oan khuất không có chỗ kể.
Cuối cùng, còn thế nào được nữa? Mặc dù nhà họ Mộ biết Tống Ân Hi đang nói dối, nhưng không thể cứ vạch trần thẳng thừng.
Dù sao, nhà họ Tống cũng thuộc dòng dõi thư hương trong thủ đô, ông cụ Tống lại là một trong những người có công lớn lập quốc, cho nên ngoài mặt vẫn phải tôn trọng.
Hơn nữa, cha Tống dĩ nhiên biết tính tình con gái mình như thế nào, biết bình hoa cổ này nhất định là do Tống Ân Hi đánh vỡ, vì thế thầm cho nhà họ Mộ không ít chỗ tốt, chuyện này cứ thế cho qua.
Chuyện này tuy đã là quá khứ, nhưng vẫn để lại một cái gai trong lòng Tiểu Dịch Thần.
Cha sẽ không thích quỷ nói dối này chứ!
(1) Vốn Tống Ân Nhã, Tống Ân Hi có quan hệ họ hàng với Mộ Nhã Triết, theo vai vế phải gọi Triết một tiếng “chú”, nhưng một phần nhỏ là vì Tống Ân Nhã chỉ kém Triết vài tuổi, và một phần lớn còn lại tất nhiên là vì cô ta có ý với Mộ Nhã Triết, nên cô ta gọi Triết là “anh”, chứ không phải “chú”, mà kéo theo đó, Triết cũng chỉ gọi cô ta là “em”, chứ không phải là “cháu”