“Em…” Tống Ân Nhã ngẩn người.
Thật không ngờ anh lại nói như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, anh luôn rất bao dung đối với cô ta.
Dù cô ta có làm sai chuyện gì thì anh cũng không hề trách mắng cô ta.
Đây là lần đầu tiên cô ta bị anh nặng lời như vậy.
“Anh Mộ, anh có ý gì vậy?”
Cô ta hơi cong môi lên, giọng nói không vui: “Em làm gì mà quá đáng?”
“Không phải trong lòng em hiểu rõ nhất sao?” anh dừng một chút, nói: “Chuyện hôm nay, khiến anh rất giận! Anh không muốn nó lại xảy ra lần nữa! Niệm tình em còn nhỏ không hiểu chuyện, anh cũng không so đo với em! Dù sao, anh cũng không phải cha mẹ của em, không có nghĩa vụ dạy dỗ em! Nhưng em phải tự mình tới nói xin lỗi!”
Anh cố ý nhấn mạnh từ “tự mình”, giọng không chút mềm lòng.
Tống Ân Nhã ngây ngẩn cả người!
Khi cô ta kịp phản ứng lại, tính tình điêu ngoa ương bướng nổi lên, không cam lòng nói: “Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà bắt em xin lỗi cô ta? Em chả làm gì sai cả!”
“Em có sai hay không, trong lòng em tự biết!”
Giọng điệu của anh khó chịu, không hề cho cô ta chút mặt mũi nào, lạnh lùng nói: “Tống Ân Nhã, em nhớ kỹ, anh nuông chiều em, nhưng không phải là vô điều kiện! Nhớ kỹ, có một vài người, em không thể động vào!”
Lời này nói rất thẳng thừng.
Tống Ân Nhã kinh sợ, hoàn toàn không ngờ rằng, Vân Thi Thi lại chiếm vị trí quan trọng như vậy trong lòng anh, đây là lần đầu tiên anh nặng lời với cô như vậy!
“Bây giờ, anh không so đo với em, nhưng sẽ không có lần thứ hai! Nếu để cho anh biết…”
Anh cũng không nói hết, muốn để cho cô ta còn chút đường lùi.
Nói xong, cúp máy.
Tống Ân Nhã cầm chặt di động trên tay mà thân thể run run, khi cô ta ổn định lại tinh thần thì điện thoại đã rơi trên đất rồi.
Dựa vào gì mà bắt cô ta phải xin lỗi?
Dựa vào cái gì?
Anh có thể che chở cho Vân Thi Thi như vậy?
Nói cái gì mà không thể dung túng vô điều kiện, trước đây đâu có thế!
Tống Ân Nhã bưng mặt khóc, toàn thân run khẽ.
Tất nhiên là cô ta sẽ không hạ mình mà tới xin lỗi Vân Thi Thi!
Ở nhà họ Tống cô ta cực kỳ cao ngạo vì được cưng chiều vô pháp vô thiên (ý nói ở nhà họ Tống, TAN được cưng chiều hết mực tới nỗi không còn biết thế nào là trời cao đất dày, coi trời bằng vung, không biết sợ bất kỳ ai)
Muốn người như cô ta phải cúi đầu trước một người để xin lỗi, còn là một kẻ không hề có chút bối cảnh thân phận gì, tuyệt đối là không thể được!
Sau đó mỗi lần cô ta gọi cho Mộ Nhã Triết đều bị hủy cuộc gọi.
Có lẽ là trước khi cô ta chịu tới xin lỗi Vân Thi Thi, thì anh sẽ không thèm để ý tới Tống Ân Nhã.
Tống Ân Nhã thật sự cảm thấy rất buồn bực, nhưng sẽ không chịu mất mặt để tới xin lỗi Vân Thi Thi.
…
Vai diễn của Doãn Hạ Thuần và Doãn Đông Vũ quay xong, Vân Thi Thi nhận được thông báo, mấy ngày tiếp theo luyện thanh nhạc.
Cố Tinh Trạch viết một ca khúc làm nhạc phim cho , là một bài tình ca êm dịu ngọt ngào, hát song ca nam nữ.
Vân Thi Thi luyện thanh xong, liền vào phòng thu thu âm một bản DEMO.
Lúc đầu mới qua bản dạo, Cố Tinh Trạch nghe còn chưa thấy hài lòng, anh sửa lại một chút lời nhạc, ghi âm mấy lần, cuối cùng cũng hài lòng.
Bởi vì là ca khúc chủ đề cho phim nên không cần quay MV, chỉ cần cắt ghép cẩn thận các cảnh phim rồi chế tác thêm hiệu ứng cho đẹp mắt, lại thêm hình ảnh ghi âm trong phòng thu, là có thể đăng báo ban hành ca khúc chủ đề lên mạng online rồi.
Ca khúc vừa được tung ra, đã nhanh chóng leo lên bảng xếp hạng.
Bởi vì độ hót của bản cải biên từ tiểu thuyết, cộng thêm lực ảnh hưởng phi phàm của Cố Tinh Trạch, ca khúc đã leo lên vị trí đầu bảng.