“Được rồi… Ngoan, đừng căng thẳng nữa.” Anh khẽ nói, chụp lấy mu bàn tay cô vỗ nhẹ như đang an ủi, lại vừa giống như cổ vũ, dường như đang muốn nói với cô rằng: Chị không cần căng thẳng, đã có em ở đây rồi!
Vân Thi Thi ngẩng đầu nhìn anh, hít sâu một hơi, lúc này mới bớt căng thẳng một chút.
Trong nháy mắt, Mộ Nhã Triết đã đứng trước mặt cô, khách khứa đều đứng lên vỗ tay, đám anh em thân thiết của anh lại càng vui mừng đứng sang bên cạnh, huýt sáo liên tục, thật sự ai cũng rất kích động.
Mộ Nhã Triết hơi nghiêng người, đưa ngón tay lên khóa môi, ý bảo các vị khách đang ngồi chớ lên tiếng.
Mọi người lập tức trở nên yên tĩnh.
Anh ngoảnh đầu sang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, đôi môi mỏng khẽ mở: “Em có biết không, vì giờ khắc này, anh đã đợi em 28 năm.”
Vân Thi Thi ngẩn ra, nhìn anh với vẻ khó tin.
Cung Kiệt yên lặng nhìn anh, khóe môi hơi nhếch lên, hoàn toàn yên lặng.
Mộ Nhã Triết cong môi vẽ ra một đường cong mê người, dịu dàng hỏi: “Em tin tưởng vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên chứ?”
Vân Thi Thi mấp máy môi, sau đó lại gật đầu, vành mắt nóng lên: “Em tin.”
Từ trước tới nay em đều tin, vừa gặp đã yêu chính là tình yêu mà ông trời đã định từ kiếp trước.
“Trước đây anh không tin.” Mộ Nhã Triết lại nói: “Nhưng ngày đó gặp được em, anh liền có cảm giác, em chính là người phụ nữ của đời anh. Thật may, gặp được em còn chưa muộn.”
Vân Thi Thi kinh ngạc đến mức không hít thở nổi nữa.
Anh rất ít khi nói những câu tình cảm sến súa, thế nhưng bây giờ, anh lại đứng trước mặt bao nhiêu người, nói những lời thoại khiến người ta cảm động như vậy, Vân Thi Thi cũng đỏ mặt, hốc mắt hơi ướt.
Mộ Nhã Triết chậm rãi nói: “Cảm ơn em, đã khiến anh tin vào vận mệnh.”
Vừa dứt lời, anh liền nâng bó hoa trong tay lên, đưa về phía cô.
Vân Thi Thi có chút thẹn thùng nhận lấy bó hoa, ngay sau đó, Mộ Nhã Triết liền ôm chặt bờ vai cô, dịu dàng cúi xuống hôn đôi môi đỏ mọng của cô.
Khách khứa trong hội trường đều vỗ tay, còn có người cảm động đến mức rơi nước mắt.
Tình yêu đẹp nhất chính là gặp được nhau lúc thanh xuân rực rỡ, sau đó nắm tay nhau đi hết cả cuộc đời.
Ở cạnh nhau cho đến hết sinh mạng chính là điều tuyệt vời nhất.
Cung Kiệt yên lặng buông tay ra, lui về phía sau, đứng sang một bên lẳng lặng nhìn cảnh tượng đẹp đẽ ấm áp trên lễ đài, ánh mắt dần sâu thẳm.
Giờ khắc này anh chỉ nghĩ, thù hận từ kiếp trước cũng mặc kệ, oán hận cũng chẳng thiết tha, vì người quan trọng nhất trong lòng anh, anh chỉ muốn gửi lời chúc phúc chân thành nhất đến cô.
Chị, chị phải hạnh phúc đấy!
Chỉ cần cô được hạnh phúc, cho dù thế nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không hối hận vì quyết định của mình!
Một màn tình cảm vừa rồi kết thúc, Lục Cận Dự đi lên, ra vẻ thần bí nói với khách khứa: “Xin mời vị khách quý nhỏ tuổi của chúng ta biểu diễn cho mọi người xem một tiết mục đặc sắc!”
Tiểu Dịch Thần đi lên lễ đài, nhưng chỉ đi được nửa đường, đến giữa Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi thì dừng lại, đột nhiên lấy ra một cây gậy phép thuật.
“Sau đây, cháu sẽ biểu diễn cho mọi người xem một màn phép thuật.”
“Phép thuật gì thế?” Lục Cận Dự ra vẻ tò mò.
Tiểu Dịch Thần lại bắt chước vẻ kiêu ngạo của Hữu Hữu, hừ lạnh một tiếng: “Chờ cháu biến phép xong thì chú sẽ biết ngay!”
Các vị khách mời đều cười vang, ai cũng cảm thấy đứa nhóc đang giả bộ nghiêm trang kia thật đáng yêu!
Đây là đang ra vẻ thần bí!
Tất cả mọi người đều tò mò, rốt cuộc là thằng nhóc này muốn bày ra phép thuật gì đây?