Ba người đang định vào cửa, bỗng nghe thấy tiếng động cơ xe máy ầm ầm từ đằng xa.
Vân Thi Thi kinh ngạc quay đầu nhìn, thấy một chiếc xe máy phân khối lớn dừng ở cửa nhà ngay cạnh, một thân hình thon dài đập vào mắt bọn họ.
Người thiếu niên cao lớn khoác chiếc áo gió, bên dưới mặc quần da đen, bao chặt lấy cặp chân dài.
Người thiếu niên bỏ mũ bảo hiểm ra, lắc mái tóc ngắn màu bạch lim, tháo kính râm xuống, dung nhan tuấn mĩ hiện ra trong tầm mắt mọi người.
“Hàng xóm?”
“Thật cao quá…”
Mãi đến khi cậu ta bước vào biệt thự cách bọn họ không xa, Vân Thi Thi mới phản ứng lại.
Hóa ra là hàng xóm!
“Nhìn thật quen mắt, luôn cảm thấy đã nhìn thấy người đàn ông này ở đâu đó rồi?”
“Mẹ ngốc, không phải người đàn ông nào…” Hữu Hữu bó tay nói: “Là một ca sĩ rất nổi tiếng, nghệ danh là Quân Mặc! Trang phục nhìn trung tính hóa thôi, chứ thật là phụ nữ.”
“Sao con biết?” Vân Thi Thi ngạc nhiên hỏi.
“Bởi vì…từng thấy trên tivi.” Hữu Hữu trả lời.
Vân Thi Thi không biết là, trước khi cô ký hợp đồng với Hoàn Vũ, Hữu Hữu đã xem danh sách tất cả ngôi sao ký hợp đồng với giải trí Hoàn Vũ.
Bởi vậy có chút ấn tượng với cô ca sĩ này.
“Cha, đừng đứng đó nữa, tất cả gian phòng đều đã dọn dẹp xong, chúng ta mau vào thôi!” Vân Thi Thi nói.
“Cha…” Vân Nghiệp Trình vẫn hơi do dự.
Lúc trước ông định chờ Hữu Hữu xuất viện sẽ quay lại căn nhà kia.
Cúi đầu nhìn thoáng qua Hữu Hữu, thấy cậu nhóc cũng đang nhìn ông, trong lòng Vân Nghiệp Trình càng hổ thẹn, thở dài.
Hữu Hữu ngẩng đầu nhìn lướt qua Vân Thi Thi, quay sang mỉm cười với Vân Nghiệp Trình: “Ông ngoại, chúng ta ở cùng nhau nhé?”
“…?” Vân Nghiệp Trình sửng sốt nhìn cậu.
Ông còn tưởng rằng, Hữu Hữu sẽ không tha thứ cho ông!
Thậm chí cho rằng, sự ngăn cách giữa hai ông cháu vĩnh viễn khó mà diệt sạch.
Nét mặt Hữu Hữu hiện lên ý cười ấm áp: “Ông ngoại, ông yên tâm. Có thể hiếu thuận ông, chăm sóc ông lúc về già, là tâm nguyện của mẹ. Ông đã lớn tuổi rồi, mẹ con cháu nên hiếu thuận với ông nha!”
“Hữu Hữu thật hiểu chuyện!” Vân Thi Thi vui mừng hôn cậu một cái, ngẩng đầu nói: “Cha, cha xem, Hữu Hữu đã nói vậy rồi, đứa trẻ hiếu thảo như thế, cha nhẫn tâm từ chối nó sao?”
“Được, được rồi…” Vân Nghiệp Trình liên tục gật đầu, nói liên tiếp mấy chữ “được”, viền mắt không khỏi ươn ướt.
Ba người vừa nói vừa cười bước vào biệt thự.
*
Hôm sau.
Vân Thi Thi dậy thật sớm, trang điểm một phen, vội vã chạy tới tổng công ti giải trí Hoàn Vũ.
Buổi tối hôm trước, Tần Chu cố ý gửi tin nhắn đến, căn dặn cô nhất định không thể tới muộn.
Trước nghi thức kí hợp đồng, dựa theo thông lệ, sẽ còn có một màn tổng giám sát cấp cao của Hoàn Vũ – Quý Lâm – tự mình phỏng vấn.
Quý Lâm này, biệt hiệu Quý Diêm La, nổi danh nghiêm khắc, ý thức thời gian rất mạnh, chỉ cần đến sai giờ là sẽ không nương tay.
Hồi trước đã có một người mới mọi phương diện điều kiện đều không tệ, chỉ vì lỡ thời gian phỏng vấn, thẳng thừng hủy bỏ ký hợp đồng, không hề lưu tình.
Lúc ra cửa, cách thời gian phỏng vấn còn một tiếng đồng hồ, nhưng không hiểu sao đợi mãi không thấy taxi, mắt thấy từng giây từng phút trôi qua, trong lòng Vân Thi Thi vô cùng lo lắng.