Mộ Dịch Thần cười khẩy, liếm môi một chút, nói giọng châm chọc: “Các người chỉ có chút thủ đoạn này thôi sao? Thật chán ngắt.”
Trong nụ cười của cậu chứa vài phần khinh thường, còn có sự kiêu hãnh của chính cậu nữa.
Ánh mắt nhìn bọn họ, giống như đang nhìn một con rệp.
Người đàn ông kia nổi giận, lại tát một cái: “Thằng chó, còn mạnh miệng hả? Xem ra vẫn còn chưa nếm đủ đau đớn phải không? Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ hả?”
Lại thêm một bạt tai nữa, má Tiểu Dịch Thần sưng đỏ.
Khóe môi rách ra tứa máu.
Máu mồm cũng ộc ra.
Mộ Dịch Thần vươn đầu lưỡi, chậm rãi liếm đi máu ở khóe môi, khinh thường nhếch môi.
Cậu cố gắng mượn lực của hai tay để làm trụ, giơ chân lên đá một cước lên mặt người đàn ông nọ.
Người kia bị bất ngờ, bị đá ngã sấp xuống đất.
Đáng tiếc là cậu không thể tiếp cận được gần hơn, lại cộng thêm thương tích đầy mình, sức lực cũng không còn nhiều, bằng không thì cú đá này cũng khiến cho cằm của tên kia trật ra rồi cũng nên.
Mọi người hai mắt nhìn nhau, có chút khó tin.
Thằng nhóc này, xương cốt có thể cứng như thế chứ?
Đã te tua đến mức này rồi, vẫn còn phản kháng nữa?
Tính cách nhất định không chịu thua.
Mặc dù thương tích đầy mình, nhưng nhất định không chịu buông tha bất kỳ cơ hội chống cự nào.
Lúc đầu bọn họ còn tưởng thằng nhóc này sẽ bị đánh đến nỗi vừa khóc vừa mếu la lên sợ hãi!
Ai ngờ, bọn họ đã dùng mọi thủ đoạn, nhưng một giọt nước mắt cậu cũng không rơi xuống, đừng nói là cầu xin tha thứ!
Một chút cũng không có biểu hiện gì là sợ hãi cả!
Một thân ngạo cốt (1)
Người đàn ông kia lồm cồm bò dạy, nhổ một một bãi nước bọt, máu với răng chộn lẫn, quát: “Nếu đã không biết điều như vậy, treo cả chân của nó lên đi, lại quất thêm mấy roi nữa!”
“Đại ca, không nên đánh nữa đâu! Đánh nữa là chết thật đấy!”
Người đàn ông kia khinh miệt nói: “Sợ cái gì? Bọn mày không thấy hả, nó vẫn còn sức đá tao đấy, làm gì có bộ dạng sắp chết đâu? Xương cốt còn cứng cáp lắm, làm sao nói chết là chết được? Quất vài roi nữa coi như dạy dỗ nó ngoan ngoãn chút!”
“Xương cốt có cứng mấy, nhưng dù gì cũng chỉ là một thằng nhóc, đã tàn tạ thế rồi, chịu sao nổi nữa, thôi thì để cho nó lại nửa cái mạng chứ! Bên trên đã có bảo, nếu để nó chết, sẽ chôn chúng ta theo mà! Thằng nhóc này chắc là còn có chỗ để dùng!”
Người đàn ông kia lúc này mới chịu im lặng.
Hắn nhìn Mộ Dịch Thần, âm hiểm cười.
“Không thì vậy đi, thằng nhóc, mày cầu xin bọn tao đi, nói dễ nghe một chút, thì bọn tao sẽ bỏ qua cho mày, không đánh mày nữa!”
Ánh mắt cậu liếc nhìn bọn họ, hừ lạnh một tiếng.
Không thèm quan tâm.
Cầu cái gì mà cầu!
Mua cái gối để nằm ngủ mơ cũng không nhanh như thế!
Muốn cậu khuất nhục trước đám ô hợp này hả, sợ rằng bọn họ có chết cũng không nhắm mắt nổi ý.
Cậu không sợ chết, cho dù đau đớn vô cùng, nhưng tôn nghiêm của bản thân nhất định không được vấy bẩn dù chỉ một chút.
“Thằng nhóc này, nhìn tưởng búng ra sữa, không ngờ cũng ương ngạnh như vậy! Ha ha!” Người đàn ông này đưa tay sờ lên mặt cậu, nhịn không được nhéo vài cái.
Mộ Dịch Thần quay mặt ra, há mồm, hung hăng cắn xuống tay hắn.
“A–”
Người đàn ông la lên như lợn bị chọc tiết, Mộ Dịch Thần dùng sức cắn thật mạnh, khiến cho thân thể của tên kia vì đau mà run bần bật.
“Buông ra! Buông ra!”
Mấy tên còn lại tay đấm chân đá vào người cậu.
Thế nhưng Mộ Dịch Thần sống chết không nhả ra.
Người đàn ông kêu thảm thiết vô cùng, làm đau rát màng nhĩ của người khác: “A– tay của tao! Tay của tao, nhanh, mau cậy miệng nó ra, tay của tao…”
(1) ý nói Tiểu Dịch Thần rất cứng rắn, ý chí mạnh mẽ vô cùng không chịu khuất nhục