Trong nháy mắt, toàn bộ sợ hãi tràn ra như vỡ đê.
Chị ta lập tức khóc lên: “Dì cũng không biết! Dì thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, chú bảo dì mang mọi người chạy trước, dì không có nghĩ nhiều…”
Sau đó chị ta thuật lại sơ lược tình hình cho cậu nghe một lần.
Hữu Hữu nghe thấy vậy trong lòng đoán Mộ Liên Tước phái sát thủ đuổi theo rồi!
“Dì à, sao dì lại không nói với cháu sớm?”
Ánh mắt Hữu Hữu có chút phức tạp nhìn về phía chị ta: “Mục tiêu của bọn họ là cháu, là nhằm vào cháu, không cần thiết phải liên lụy đến mọi người!”
Trong lòng cậu vừa là cảm kích, vừa là áy náy với Triệu Hướng Quân.
Những người đó luôn miệng nói bọn họ “Giao đứa bé ra”, trong lòng Hữu Hữu kết luận, những người này nhằm về phía cậu!
Thực ra chỉ cần Triệu Hướng Quân giao cậu ra, bọn họ sẽ không bị liên lụy.
Hữu Hữu không muốn liên lụy đến người vô tội, cũng không muốn hy sinh người không có quan hệ, bởi vậy cậu đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Lý Như lập tức kéo cậu lại: “Cháu làm gì thế?”
“Những người đó là tìm cháu!”
Hữu Hữu trầm giọng trả lời: “Bây giờ cháu trở về, chú có thể an toàn rồi! Nếu không cháu sợ chú có bất trắc!”
“Không được! Cháu trở về quá nguy hiểm rồi! Trên tay bọn chúng đều có súng! Qúa nguy hiểm.”
Lý Như nhất định không chịu.
Chị ta không được học, nhưng bản tính đôn hậu chất phác, rất là lương thiện, chị ta không thể trơ mắt nhìn đứa bé nhỏ như vậy mạo hiểm!
“Yên tâm, chú ấy sẽ không có việc gì! Chú ấy sẽ không có việc gì…”
Lý Như không ngừng lặp lại, giống như là thôi miên, không ngừng an ủi bản thân.
Hữu Hữu nhìn trong lòng rất hụt hẫng.
Trong lòng chỉ hi vọng Triệu Hướng Quân cát nhân thiên tướng*!”
*: Người tốt sẽ được trời giúp đỡ.
Linh Linh và Đậu Đậu bất lực rúc vào cùng một chỗ, bị lạnh mà run rẩy.
Cô bé hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong mắt đều tràn ngập sợ hãi.
Mà Đậu Đậu cũng hoảng sợ, rúc vào trong lòng Linh Linh, đôi mắt đáng thương mở to, trong mắt chỉ có mê mang và sợ hãi.
Lý Như ôm chặt Hữu Hữu vào trong ngực, hãm sâu vào bất an, không giây phút nào không chịu dày vò.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, giống như là một thế kỷ, sắc trời dần dần tiến vào bình minh.
Trên núi đột nhiên truyền đến tiếng kêu la.
“A Như – – A Như – -!”
“Mẹ Đậu Đậu?”
Lý Như nghe vậy kinh hãi một phen, nhưng mà mơ hồ nhận ra trong đó có giọng nói của chị dâu chị ta, lập tức đẩy cửa ra.
“Cầm Phân?” Lý Như kêu một tiếng.
Tiếng bước chân hỗn loạn chạy về phía chị ta.
Chỉ chốc lát sau, một đám người ùa vào chùa.
Vừa thấy là Lý Như, chị dâu chị ta liền lệ rơi đầy mặt gào khóc: “Lý Như à, em mau trở về nhìn xem! Cha đứa trẻ, cha đứa trẻ…”
Lý Như nghe xong khẩn trương: “Anh ấy làm sao vậy?”
Người phụ nữ đó vỗ đùi, nước mắt lưng tròng, chợt thấy Vân Thiên Hữu được Lý Như bảo vệ ở phía sau, tiến mạnh lên, đẩy bờ vai cậu.
Vân Thiên Hữu đột nhiên bị đẩy ngã xuống đất, lưng chạm vào đất, động vào miệng vết thương, cậu đau đớn hít một hơi, mở choàng mắt.
Linh Linh cả kinh, bước lên phía trước đỡ Hữu Hữu dậy.
Lý Như giật mình, hét lớn: “Cầm Phân, chị làm gì vậy! Đẩy đứa bé này làm gì?”
“A Như, em còn hỏi chị à!? Đứa nhỏ này là yêu tinh hại người, cậu ta là tai họa, cậu ta hại cha đứa bé rất thảm!”