Lisa mặc dù không phải là mạnh nhất.
Nhưng tuyệt đối sẽ là tử sĩ ưu tú nhất.
Dù sao thì làm gì có ai lại đi đề phòng với một bé gái chứ?
Vì vậy, khả năng thất bại khi làm nhiệm vụ là cực kỳ nhỏ.
Trong năm trăm đứa trẻ còn có mình cô ta còn sống, ý chí chiến đấu cùng thực lực chắc chắn cũng rất kinh khủng.
Cung Kiệt ánh mắt lộ ra ý cười, cúi đầu nói với cô ta: “Lisa, từ giờ, đây sẽ là chủ nhân của cháu, cháu phải thuần phục cậu ta, không được phản bội, nhất định phải dùng tính mạng mình để bảo vệ và không bao giờ được bỏ rơi cậu ấy.”
“Vâng.”
Lisa nhìn cậu, ánh mắt lặng lẽ đặt trên người Hữu Hữu, thanh âm cứng ngắc như máy móc đáp lại: “Từ này về sau, cậu chính là chủ nhân của tôi – Lisa. Tôi sẽ dùng mạng sống của tôi để bảo vệ cậu, trung thành với cậu, không bao giờ phản bội hay bỏ rơi cậu.”
Hữu Hữu chấn động trong lòng, cảm thấy có gì đó hơi sai sai.
Cậu dù còn nhỏ nhưng cũng là một đứa con trai, sao có thể cần một cô ta bảo vệ chứ?!
“Sao, cháu hài lòng đối với món quà này của chú chứ?” Cung Kiệt cong môi cười.
Hữu Hữu chậm rãi đứng dạy đối diện cô ta.
Con trai khi còn nhỏ thì thường phát triển chậm hơn con gái một chút, cậu thấp hơn bé gái này khoảng nửa cái đầu.
Hữu Hữu thật sâu nhìn cô ta một chút, rồi cười đưa tay mình ra, nói: “Sau này, xin chỉ giáo nhiều.”
Sắc mặt cô ta không chút biến đổi, nhưng cũng vươn tay ra nắm lấy tay cậu.
Hữu Hữu biến sắc, cánh tay truyền tới cảm giác đau đớn, khiến cậu nhăn mặt.
Cô ta, lực cổ tay thật lớn.
Cung Kiệt thấy sắc mặt của cậu, cảm thấy buồn cười: “Tiểu bảo bối của tôi ơi, lực tay của Lisa rất mạnh đấy, tay nhỏ của cháu bị cầm như thế! Lisa, mau buông tay ra nào!”
Lisa nhanh chóng buông tay ra.
Tay Hữu Hữu được giải thoát, nhưng không ngờ rằng tay của cậu lúc này đã xanh thành một mảng.
Lisa từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường dùng giết chóc để sống, vừa mở mắt là đã phải giết người, thay vì coi đứa bé này là một sát thủ không bằng nói là một cỗ máy giết người thì hợp lý hơn.
Cho nên có thể tạm coi cô ta không hề có khái niệm thất tình lục dục.
Không biết là vui vẻ thì phải cười.
Buồn khổ thì phải khóc.
Không biết nhoẻn miệng cười, không biết rơi nước mắt, không hiểu tình cảm giữa người với người, chỉ hiểu được làm thế nào để chuẩn xác nhất có thể đưa người khác vào chỗ chết.
Vì vậy chưa từng cười, chưa từng khóc, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.
Như một cỗ máy.
Tính cách vô cùng lạnh lùng, làm một tử sĩ, thật sự cũng không thích hợp lắm.
Cái gọi là tử sĩ, vốn là từ cổ đại, kẻ vì vinh hoa phú quý người vì báo ân, nên mới vì vương hầu quý tộc mà bán mạng.
Hữu Hữu chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào như vậy, một chút nét hồn nhiên đều không có.
“Cô ấy bao nhiêu tuổi?”
Cung Kiệt nhíu mày, mím môi nói: “Chú cũng không biết, lúc mới đến, cô ta không tên cũng không rõ bao nhiêu tuổi. Cái tên Lisa là do chú đặt.”
Dừng một chút, anh ta nói thêm: “Chắc khoảng tám chín tuổi.”
Hữu Hữu nhăn mày.
Lý Hàn Lâm đi đến bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Giám đốc Vân, bên kỹ thuật vừa lấy được một email bảo mật, cháu có muốn xem không?”
“Tốt, gửi vào hộp thư của cháu đi!”
Vân Thiên Hữu đi tới bàn làm việc, mở hộp thư.
Có hai tấm hình.
Trong ảnh là Mộ Dịch Thần.
Máu me khắp người, vết thương chồng chất, thân thể bị treo lơ lửng giữa không trung.
Nhìn thấy mà giật cả mình.
Hữu Hữu hô hấp giống như nghẹn lại, nhìn thấy tấm hình còn lại cũng là Mộ Dịch Thần.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao lại thế này?
Lẽ nào?