“Dám làm hỏng kỳ nghỉ của tao, đi chết đi.”
Hạ thủ cực kỳ ngoan độc, thậm chí còn đá thẳng vào vị trí “cần thiết của đàn ông”, Lỗ Ca và Chu Tước nhất thời sắc mặt đen lại, khóe mắt giật giật, cạn lời.
Bộ đội đặc chủng cấp quốc gia vậy mà đụng độ phải hai chỉ huy của đội lính đánh thuê Thiên Thai là An Kiệt và Chu Tước thì lại yếu ớt như sên.
Chỉ trong chớp mắt, bị đánh tan tác thành mảnh nhỏ.
An Kiệt vẫn như cũ ôm oán hận không biết trút vào đâu.
“Đứng lên cho tao, tao cho mày ngã chưa hả?”
An Kiệt lôi cổ một tên lính dạy, tiếp tục giúp hắn “tầm quất” thêm một lúc nữa mới thôi.
Một quyền rồi lại một cước, làm người này kêu la đau đớn ngất lên ngất xuống.
“Không chịu nổi một đòn, chỉ vậy thôi hả? Chẳng biết điều gì cả!”
An Kiệt tức giận, hung hăng đạp một cước lên chỗ đó trên người tên lính nằm trên mặt đất, làm cho Lỗ Ca hết cả hồn.
Quá ác độc…
Thế này thì “cái đó” sóc tận óc mất…
…
Đến lúc người của Chu Tước chạy tới dọn dẹp thì trên mặt đất đã nằm la liệt không biết bao nhiêu người, không chết thì cũng bị thương rất thê thảm.
Có người trong số bọn họ ánh mắt trừng lớn kinh ngạc, ấm ức nghĩ chẳng nhẽ bọn họ vũ trang đầy đủ như vậy, nhưng gọi tới chỉ để nhặt xác thôi sao.
“Vân Thiên Hữu đâu??” Lỗ Ca hỏi An Kiệt.
An Kiệt nói: “Lisa yểm hộ cho bọn họ đi trước rồi, hai mươi phút sau tập hợp ở cửa Đại Kiều.”
“Vậy chúng ta cũng rút lui đi!”
…
Lisa đưa Hữu Hữu và Mộ Dịch Thần lên một chiếc xe.
Mộ Dịch Thần ngồi phía sau xe, hỏi: “Hữu Hữu, cô bé này là ai?”
Lisa liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt băng lãnh.
Khắp đoạn đường đi vẻ mặt Lisa đều luôn lạnh lùng, không nói một lời, nếu không phải cô ta có cử động và trên người có độ ấm thì nhất định Mộ Dịch Thần sẽ nghĩ đây là một robot.
Hữu Hữu nói: “Đây là tử sĩ của em.”
“Tử sĩ…” Ánh mắt Mộ Dịch Thần hơi híp lại.
Cậu tất nhiên hiểu rõ, tử sĩ nghĩa là gì.
Tử sĩ, đại đa số đều là sát thủ ở trong các tổ chức lính đánh thuê, âm thầm bảo hộ chủ nhân, thậm chí lúc cần thiết không tiếc hy sinh tính mạng.
Là một vị trí tương đối tàn độc.
Nhưng cậu thật không ngờ, cô bé này lại là tử sĩ.
Tuổi còn nhỏ như vậy!
Nếu không phải tận mắt chứng kiến thủ đoạn của Lisa, Mộ Dịch Thần khó mà tin được một đứa bé nhỏ như vậy lại có thể trở thành tử sĩ.
Mộ Dịch Thần phức tạp nhìn Lisa, rồi lại nhìn Vân Thiên Hữu.
Trên người em trai của cậu còn có bao nhiêu bí mật nữa!
Cậu muốn tìm hiểu, nhưng càng muốn là, sẽ có một ngày Vân Thiên Hữu sẽ chủ động nói hết mọi chuyện với cậu.
Nhưng bây giờ thì cậu lại cảm thấy mất kiên nhẫn.
Vì vậy, Mộ Dịch Thần trầm giọng hỏi: “Hữu Hữu… có chuyện này anh ta nghĩ là sau khi về nhà em sẽ giải đáp cho anh ta chứ.”
“Vân đề gì cần giải đáp?”
“Thân phận của em.”
Hữu Hữu giật mình, ánh mắt nhìn Tiểu Dịch Thần khẽ biến đổi.
“Được.” Hữu Hữu mấp máy môi: “Sau khi trở về, em sẽ nói cho anh ta.”
Cậu cũng định sau khi trở về sẽ nói với Mộ Dịch Thần sự thật.
Mộ Dịch Thần cảm động, mỉm cười nhìn cậu.
Bỗng nhiên “Roạt” một tiếng kính sau của xe phát ra âm thanh ta khác thường.
Mộ Dịch Thần quay đầu lại nhíu mày nhìn, đã thấy kính sau nứt ra hình mạng nhện, có một viên đạn găm trên đấy.