“Cô nói bậy, căn bản không có chuyện này! Cô thì có kỹ thuật diễn tốt chắc? Còn không phải là nhờ khuôn mặt kia, vừa lúc phù hợp với nhân vật trong kịch bản thôi!”
Lục Cảnh Điềm không hề nhận ra lời này của cô ta có bao nhiêu chua xót.
Vân Thi Thi cười khẽ: “Có câu, khuôn mặt đẹp cùng may mắn cũng là một loại thực lực.”
Dừng một chút, cô lại cười duyên nói: “Có bản lĩnh, thì cô hãy làm cho mình xinh đẹp hơn tôi nha!”
Lục Cảnh Điềm ngẩn ra, lập tức oán hận đến cắn chặt răng.
Vân Thi Thi tùy ý thưởng thức sắc mặt tức giận đến xanh mét của cô ta, mỉm cười nói: “Hơn nữa cô dựa vào đâu mà nói tôi không có kỹ thuật diễn? Luận thực lực, tôi càng thêm khinh thường cô.”
Lục Cảnh Điềm tức đến khó thở nói: “Hừ! Cô thì có thực lực gì? Bị quy tắc ngầm cũng là thực lực sao? Đúng vậy nha, khuôn mặt đẹp là một loại thực lực, cho nên cô liền dùng sắc đẹp để quyến rũ anh Mộ à! Vân Thi Thi, tôi thấy cô đứng là yêu hồ chuyển thế, chuyên môn đi quyến rũ đàn ông.”
Vân Thi Thi liếc xéo cô ta một cái.
Quả nhiên là ếch ngồi đáy giếng mà.
Một số người mắc bệnh đỏ mắt( ghen tỵ), cơ bản là không thể nói lý.
Cô lạnh lùng nói: “Cho dù không có Mộ Nhã Triết, tôi vẫn có thể chứng minh thực lực bản thân mình.”
Lục Cảnh Điềm gào lên: “Có bản lĩnh thì cô đừng dựa vào anh ấy!”
Vân Thi Thi mặc kệ cô ta, vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
Lục Cảnh Điềm thấy cô thờ ơ, cắn chặt răng, lại nghĩ đến cái gì, lập tức khinh thường cười, nói:” Thật ra, tôi cảm thấy cô rất đáng thương!”
Vân Thi Thi lại không để ý tới cô ta, hà tất phải tốn nước miếng nói chuyện với cô ta?
Nghĩ thế cô liền xoay người, lại nghe cô ta ở phía sau nói: “Cô biết không? Chẳng bao lâu nữa anh Mộ liền tổ chức họp báo tuyên bố kết hôn rồi!”
Vân Thi Thi ngừng chân, thân thể hơi cứng đờ, nhưng không xoay người lại.
Cô hơi day day mi tâm, Lục Cảnh Điềm ở phía sau tiến lại gần cô, trong giọng nói đầy ý giễu võ dương oai.
“Chuyện này là tôi nghe ba nói! Nghe nói, anh Mộ mở họp báo là vì muốn tuyên bố kết hôn với Mộ Uyển Nhu! Ha ha! Nói cách khác, anh ấy lập tức sẽ kết hôn với Mộ Uyển Nhu rồi! Nếu anh ấy thực sự yêu cô, anh ấy còn có thể cưới người phụ nữ khác sao? Cùng lắm cô cũng chỉ được coi là một con chim hoàng yến được anh ấy nuôi nhốt trong lồng mà thôi, vui vẻ thì chơi đùa một chút, chơi ngán rồi thì cũng chỉ có một kết cục! Cho nên tôi cảm thấy cô thật đáng thương! Cô coi anh ấy là cả thế giới, nhưng anh ấy lại chỉ coi cô là một món đồ chơi! Cô còn tưởng rằng anh ấy thật sự để tâm đến cô sao?”
Trong lòng Lục Cảnh Điềm cũng là ái mộ Mộ Nhã Triết, nhưng đối với cô ta mà nói, Mộ Nhã Triết không thể nghi ngờ gì chính là cao không với tới.
Cô ta tự hiểu, Mộ Nhã Triết với cô ta giống như một trời một vực, trong cảm nhận của cô ta, anh tồn tại giống như một thiên thần!
Nhưng mà dựa vào cái gì, dựa vào cái gì Vân Thi Thi lại có thể chiếm cứ trái tim anh ấy!?
Đoạt lấy toàn bộ yêu thương cưng chiều của anh ấy?
Cô ta không chiếm được, Vân Thi Thi dựa vào đâu mà chiếm được!?
“…”
Vân Thi Thi thật lâu không có nói gì.
Mộ Nhã Triết muốn mở họp báo tuyên bố kết hôn sao?
Chuyện này, sao anh không nhắc qua với cô.
Cô không tin Mộ Nhã Triết sẽ tuyên bố với truyền thông rằng anh sẽ kết hôn với Mộ Uyển Nhu, nhưng nếu anh có dụng ý khác thì cũng nên giải thích rõ ràng với cô không phải sao.
Vân Thi Thi bỗng nhiên nắm chặt góc váy, trong mắt thoáng qua một chút vướng mắc.
– – Cô coi anh là toàn bộ thế giới, nhưng anh lại chỉ coi cô là đồ chơi!
Phải không?
Thật như vậy sao?
Ở trên đảo giữa hồ, anh vì cô tạo nên một buổi hẹn lãng mạn thần bí, trong ấn tượng của cô, người đàn ông như anh chưa từng để tâm đến bất kỳ một người nào như vậy.
Cô bị Nhan Băng Thanh tát tai, trong vòng 3 ngày anh dùng thủ đoạn phong sát cô ta, không hề lưu lại một chút đường sống.