Mục lục
Một Thai Hai Bảo, Giám Đốc Hàng Tỷ Yêu Vợ Tận Xương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa thu dọn, anh ta vừa nhanh chóng thông báo cho cấp dưới một tiếng, nhìn sắc mặt mà làm!

Anh ta nhanh chóng thu dọn cái bàn cho sạch.

Văn phòng tổng giám đốc, không phải người bình thường có thể tiến vào, đều đã phân chia bảo vệ và trợ lý chuyên môn, có thể tự do ra vào chắc là ngoại trừ một vài thành viên ban giám đốc quan trọng của tập đoàn tài chính ra, thì chỉ có một mình Mẫn Vũ!

Văn kiện quan trọng cũng do anh ta đưa cho.

Sau khi Mộ Nhã Triết sập cửa rời đi, Tống Ân Nhã giống như thoát lực, chậm rãi ngồi dưới đất, thương tâm khóc nức nở.

Sau khi Mẫn Vũ thu dọn bàn xong, anh ta xoay người liền thấy Tống Ân Nhã bất lực ngã ngồi dưới đất, che mặt khổ sở khóc.

Anh ta đi qua, tốt bụng nói: “Cô Tống, có cần tôi phái người đưa cô về không?”

“…”

Mẫn Vũ tốt bụng nhắc nhở một phen: “Cô Tống?”

Tống Ân Nhã đang chìm đắm trong tuyệt vọng, anh ta lên tiếng quấy nhiễu, làm cho cô ta cảm thấy phiền, ngẩng đầu giận dữ hét: “Anh không cần lo cho tôi!”

Mẫn Vũ nhăn mày, vì hành vi vô lễ của cô ta mà tức giận vài phần.

Nhưng mà với thân phận của anh ta, không thể so đo với cô ta.

Anh ta cười tao nhã, lập tức bình tĩnh nói: “Nếu cô cảm thấy khổ sở, có thể tìm một góc mà khóc lớn một lát, ít nhất trước hết phải nghĩ cách rửa sạch mình đi đã! Nhìn cô như vậy rất khó coi đó! Hơn nữa cô ngồi ở chỗ này, cũng làm tôi cảm thấy bị quấy nhiễu!”

“Cái gì?”

“Ông chủ thích sạch sẽ rất nghiêm trọng, trên người cô bẩn, đừng làm dơ văn phòng, trở về anh ấy sẽ tức giận!” Mẫn Vũ mặt không chút thay đổi nói.

“Anh – -!”

Tống Ân Nhã nghe ra được nói móc trong lời anh ta, tức giận nhướng mày, tức giận trừng anh ta.

Mẫn Vũ mỉm cười, lại không sợ hãi uy hiếp trong mắt cô ta, trong lời nói lạnh lùng: “Mời cô rời đi, được không?”

“Được! Được lắm! Đều muốn đuổi tôi đi đúng không? Tôi đi!” Dứt lời, Tống Ân Nhã đứng dậy muốn đi.

Mẫn Vũ ở phía sau nói: “Đợi đã!”

Tống Ân Nhã quay đầu lại: “Lại muốn làm cái gì?”

“Túi của cô, đừng quên chứ!” Mẫn Vũ đưa túi xách cho cô ta.

Tống Ân Nhã thở hổn hển, giật lấy túi xách trong tay anh ta, xoay người sập cửa rời đi.

Sau khi cô ta về nhà, liền đem mình nhốt ở trong phòng, khóa cửa không ra ngoài, lúc Tống Vân Tích trở về, gõ cửa cũng không thấy cô ta trả lời.

Anh ta không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, chỉ mơ hồ cảm nhận được, tâm tình của em gái anh ta không tốt, ít nhiều cũng liên quan đến chú Mộ – –

Nhưng mà anh ta lại mệt mỏi ứng phó chuyện này rồi!

Em gái này của anh ta chuyện khác thì được, nhưng tính tình đặc biệt cố chấp, một chuyện đã nhận thức, liền phải đánh vỡ bức tường chắn, cho đến khi đầu rơi máu chảy cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý!

Buổi tối cùng ngày, Tống Ân nhã quyết định một chuyện, cô ta quyết định mạo hiểm, nếu không chiếm được anh Mộ, như vậy cho dù dùng một chút thủ đoạn bẩn thỉu, cô ta cũng sẽ không tiếc!

Đương nhiên chuyện này sau này mới nói rồi!

Chuyện Mộ Nhã Triết kết hôn, rất nhanh cũng đến tai Mộ Lâm Phong.

Người của Mộ Lâm Phong ở trong hai giới trắng đen cực kỳ trải rộng, có rất nhiều mối quan hệ, chuyện Mộ Nhã Triết kết hôn không thể gạt được ông ta lâu lắm!

Biết được Mộ Nhã Triết gạt trên dưới nhà họ Mộ, cùng Vân Thi Thi lĩnh giấy chứng nhận, trong lúc này giận không kìm được.

Lĩnh giấy chứng nhận có ý nghĩa gì?

Ý là bọn họ chính thức là vợ chồng dựa trên luật pháp!

Mộ Lâm Phong cực kỳ bất mãn anh làm như vậy, vì thế gọi một cuộc điện thoại, Mộ Nhã Triết vừa mới nghe máy, Mộ Lâm Phong ở bên kia bùng nổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK