Lúc anh bình phục hơi thở, cô vẫn còn thở đến kịch liệt! Hết hơi này đến hơi khác, dường như không khí quanh mình đều vô cùng mỏng manh, sắp không thể thở nổi rồi!
Anh dường như đem hết toàn lực lấp đầy, bất luận như thế nào đều không cảm thấy đủ, dưới sự khai hóa của anh, thân thể của cô giống như hóa thành một vũng nước.
Mộ Nhã Triết ôm lấy cô, đi vào phòng vệ sinh, đem phòng tắm đổ đầy nước ấm, liền ôm lấy cô chìm vào trong nước, mặc cho thân thể hai người đắm chìm trong đó.
Quá yên tĩnh, anh thích cứ như vậy ôm lấy cô, sau đó, liền lẳng lặng thưởng thức vẻ mỹ lệ của cô.
Vân Thi Thi rúc vào trong ngực anh, má trái an tĩnh dán vào lồng ngực, sợi tóc trên mặt, bị mồ hôi thấm ẩm ướt, lộn xộn dãn trên mặt, nhưng mà mấy trăm năm như thế, lại không hư hao chút tinh khiết mỹ lệ nào của cô.
Vẻ đẹp của cô, là một loại vẻ đẹp siêu phàm thoát tục, không chứa bất cứ một tia dơ bẩn nào.
Giờ phút này, cô hơi híp mắt lại, ánh mắt có một tia rời rạc như có như không, lông mi dày và dài rủ xuống, bao trùm một tầng bóng mờ dưới mí mắt.
Lông mi bị mồ hôi thấm ẩm ướt, đọng mấy giọt sương mù, càng lộ ra sự mỹ lệ biến ảo khôn lường.
Trong lòng của anh thầm nghĩ, nếu cô ở thời cổ đại, cô nhất định là một yêu phi họa nước, nhất định là loại hồng nhan họa loạn triều cương(*).
(*): Người đẹp gây tai họa cho triều chính, gần nghĩa câu hồng nhan họa thủy.
Đến mức tính cách luôn luôn kiên định như anh, chỉ một cái chớp mắt, anh đều thình lình bay ra một ý niệm trong đầu —— dứt khoát chết ở trên người cô được rồi!
Mộ Nhã Triết một bên thay cô lau sạch, một bên, vẫn khống chế không nổi dây dưa quấn lây môi cô!
Vân Thi Thi lại hưởng thụ sự ôn nhu thân mật lần này của anh, ôm lấy bờ vai anh, đáp lại nụ hôn của anh, khi thì vươn ra đầu lưỡi, khiêu khích anh!
Mộ Nhã Triết vốn nên giúp cô lau sạch sẽ, nhưng mà vừa lúc đang ôm cô, cô gái nhỏ đáng thương này, lại ủy khuất cầu xin tha thứ.
“Hôm nay thật sự không được…”
“Em sẽ bị anh làm chết ở chỗ này…”
“Bỏ qua cho em đi?! Không muốn… Thật không thể lại muốn nữa…”
Thấy cô tội nghiệp như thế, Mộ Nhã Triết liền khai ân ngoài vòng pháp luật, choq au.
Hai người tắm đến một thân nhẹ nhàng khoan khoái, anh liền lau người giúp cô, rồi ôm cô trở về phòng ngủ.
Sau khi lên giường, Vân Thi Thi liền thích ý gối lên trên cánh tay của anh, ngủ ngon lành.
Một giấc ngủ này, ngủ thực sự an tâm, đúng là một giấc ngủ không mộng mị.
Sáng sớm, bị tiếng chuông điện thoại thúc dục trong phòng khách đánh thức.
Vân Thi Thi vẫn buồn ngủ mờ mịt, Mộ Nhã Triết lại lập tức bị đánh thức, anh khoác một chiếc áo choàng tắm, đi đến phòng khách, nhìn một lần, hóa ra là điện thoại du động trong túi xách của Vân Thi Thi đang vang.
Anh nhận điện thoại, bên kia lại là tiếng Tần Chu.
“Thi Thi! Em ở chỗ nào? Hôm qua lúc đoàn làm phim biết được sinh nhật em, dự định chúc mừng sinh nhật, nhưng lại không thấy tung tích em đây!”
Mộ Nhã Triết vừa nghe thấy tiếng Tần Chu, mi tâm liền hơi chìm xuống.
“Cô ấy ở chỗ tôi!”
Năm chữ, lại kiêu ngạo bày ra chủ quyền!
Trong mắt anh, Tần Chu không thể nghi ngờ cũng là “Tình địch” số một.
Phân chia hết thời gian chung đụng của anh và cô, là tội ác tày trời!
Tần Chu không đợi được Vân Thi Thi đáp lại, lại nghe được giọng thâm trầm của Mộ Nhã Triết, bị dọa sợ đến thiếu chút ném điện thoại di động.
Chấn kinh ngắn ngủi qua đi, Tần Chu lập tức cười một tiếng: “Tổng giám đốc Mộ! Ha ha! Thì ra Thi Thi ở chỗ anh, vậy tôi an tâm rồi! Thi Thi hiện tại…?”
“Cô ấy còn đang ngủ!”
Mộ Nhã Triết dừng một chút, nói bổ sung: “Cô ấy hôm qua, quá mệt mỏi! Cho nên hôm nay nếu có hành trình gì, đều hoãn lại đi!”