Mộ Nhã Triết lúc này mới thở dài một hơi, cởi tấm vải trên người cô ra, một lần nữa bôi thuốc.
Động tác của anh rất chăm chú và nhẹ nhàng, cách làm cũng rất chuyên nghiệp, một tia đau đớn trợt truyền tới từ chỗ vết thương, cô không khỏi co rút người, có chút run run.
“Đau sao?” Anh ngước mắt, có chút khẩn trương.
Vân Thi Thi mím môi, nhưng vẫn trầm mặc, không nói gì.
Mộ Nhã Triết lại tiếp tục động tác trên tay, băng bó kỹ vết thương trên tay cô, liền đứng lên, vừa mới quay người.
Vân Thi Thi chợt vươn tay, hoảng sợ ôm lấy hông anh.
Mộ Nhã Triết dừng lại, có chút kinh ngạc.
“Đừng…”
Cô sợ…
Thực sự rất sợ…
” Mộ Nhã Triết, anh đừng đi… những lời em vừa nói, không phải cố ý làm anh tổn thương.”
Yết hầu cô không ngừng ngẹn ngào, thanh âm có chút đau đớn.
“Đừng…”
Cô lúc này giống như con thuyền nhỏ lạc giữa biển khơi, chìm chìm nổi nổi, mưa gió bão bùng, vô cùng bất định.
Mộ Nhã Triết ngồi trở lại giường, đem cô ôm vào ngực, bàn tay nhẹ nhàng xoa tấm lưng đang không ngừng run rẩy của cô, trầm giọng nói: “Bọn chúng không có việc gì, em đừng sợ! Có anh ở đây, anh sẽ không để cho chúng gặp nguy hiểm.”
“Thật chứ?” Cô nửa tin nửa ngờ, những vẫn bất an như cũ.
“Ừm! Thi Thi, anh, em, Mộ Dịch Thần, Hữu Hữu, bốn người chúng ta, sẽ không thiếu một ai!”
Mộ Nhã Triết ôm chặt lấy cô.
Vân Thi Thi mím môi, nhịn lại những giọt nước mắt bất an đang trực trào ra, rồi ôm chặt lấy anh, đem khuôn mặt vùi vào trong ngực anh, rốt cuộc cũng phần nào khống chế được sự sợ hãi trong lòng.
Tim Mộ Nhã Triết đau như cắt, cúi đầu, nặng nề hôn lên mái tóc cô.
“Đừng sợ!”
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân.
Vân Thi Thi hoảng sợ, ngẩng đầu, đã thấy Mộ Thịnh đang đi tới.
Trong một đêm, người đàn ông này đã già đi rất nhiều, tóc bạc, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều hơn.
Ông đi vào phòng bệnh, nghỉ chân ở giường bên, nhìn cô.
Lúc trước khi ông biết được, cho tới nay, ông đã nhận một đứa con hoang làm con. Mộ Uyển Nhu cũng không phải là cốt nhục chân chính của Mộ Khuynh Thành, mà ở trong mắt, Vân Thi Thi mà ông vẫn căm ghét tới tận xương tủy, mới là con đẻ của Mộ Khuynh Thành.
Biết được chân tướng này, Mộ Thịnh sợ run cả nửa ngày, không thể chấp nhận nổi.
Nói như vậy, Vân Thi Thi mà ông vẫn cho rằng đó là người phụ nữ không sạch sẽ, lại là đứa cháu mà ông đã vất vả tìm kiếm mười mấy năm qua.
Mà Mộ Uyển Nhu, cùng lắm chỉ là một người lạ cướp đi thân phận của cô!
Sự thật này quá mức đả kích, trong chốc lát ông chưa thể tiếp nhận nổi.
Ngày đó, tại Hương Thể Mạn Bộ, khi ông tức giận, căn bản không hề rõ được dung mạo của Vân Thi Thi, trong lúc đó, đã xuống tay với cô?
Nghĩ đến đây, tức giận, hoài nghi, hối hận, tự trách… Tất cả trong nháy mắt hiện lên.
Không biết đó là cảm xúc gì!
Vân Thi Thi vừa thấy ông, liền tức giận, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng hỏi: “Ông tới đây làm gì?”
“Ông…”
Mộ Thịnh trong chốc lát cứng miệng, ông khẽ trầm mặc, trên mặt hoàn toàn không có vẻ sắc bén thường ngày, chỉ lộ ra vẻ già nua yếu đuối: “Ông tới, thăm cháu…”
Ông cẩn thận nói.
Ông nhìn cô, hối hận và tự trách hiện lên trong mắt, không hề che giấu.
Mộ Thịnh nhìn cả người Vân Thi Thi, càng nhìn, càng thấy bóng dáng của Mộ Khuynh Thành năm xưa.