Diệp Thu đang nằm cổ tay của Trương Huy, giống như vứt rác mà vứt sang một bên.
Trương Huy to cao khỏe mạnh bị Diệp Thu tại chỗ ném bay ra ngoài.
Chẳng qua là anh ta không được may mắn như Vương Hạo Triết, không có bay vào vách tường mà trực tiếp đập thẳng vào bàn rượu cách đó không xa.
Rất không khéo là, lúc đó cái trên cái bàn rượu đó lại có một quả sầu riêng chưa bổ.
Mặt Trương Huy đâm vào quả sầu riêng, nặng nề rơi xuống.
"Ngao!"
Chỉ nghe thấy một tiếng gào tê tâm phế liệt.
Mặt của Trương Huy tiếp xúc thân mật với quả sầu riêng, nhất thời hoàn toàn thay đổi, máu thịt mơ hồ, cả khuôn mặt đều bị hủy rồi.
Mà bản thân anh ta thì đau đến mức hôn mê bất tỉnh.
"A!"
Cảnh tượng này, khiến cho Lưu Tuệ Phương ở bên cạnh hét chói tai.
Diệp Thu lạnh lùng quét mắt liếc Lưu Tuệ Phương một cái.
Lưu Tuệ Phương sợ tới mức vội vàng bụm miệng.
Tiếp sau đó, Diệp Thu quay đầu nhìn về phía Vương Hạo Triết.
Giờ phút này khuôn mặt Vương Hạo Triết đã phủ đầy kinh hoàng từ lâu rồi.
Trong ấn tượng của hắn, Trương Huy có thể một mình đánh với một đám người cao to, đánh nhau siêu giỏi.
Nhưng lại bị Diệp Thu đánh gục trong một chiều, còn rơi vào kết cục bị hủy dung.
Việc này làm cho hắn ta không thể bình tĩnh được, ánh mắt hắn nhìn Diệp Thu tràn đầy SỢ
hãi.
"Tiếp theo, chúng ta từ từ chơi!"
Diệp Thu nhìn Vương Hạo Triết, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm, cười lạnh nói.
Nghe thấy vậy.
Vương Hạo Triết không nhịn được run lẩy bẩy, vội vàng trừng mắt nhìn Diệp Thu, ngoài mạnh trong yếu hét: "Diệp Thu, tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn động vào tôi, tôi sẽ không khách khí với anh nữa đâu!"
"Ồ?
Không khách khí như nào vậy?"
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt trêu tức hỏi.
"Anh có biết tôi là ai không?
Tôi là phó chủ tịch của tập đoàn thương mại điện tử Đào Bối Bối, công ty chi nhánh Giang Châu. Sau lưng tôi là cả tập đoàn Đào Bối Bối chống lưng đấy! Chắc anh đã từng nghe qua tập đoàn Đào Bối Bối đúng không?
Đó là tập đoàn thương mại điện tử đứng số một số hai ở Hoa Hạ, nếu anh còn dám động vào tôi, đến lúc đó đừng nói anh chỉ là một thằng con rể đi ở rể không có hậu thuẫn, cho dù là nhà họ Lâm cũng không bảo vệ được anh!"
Vương Hạo Triết trừng mắt nhìn Diệp Thu, hung tợn nói.
"Ồ, hóa ra anh là người của tập đoàn Đào Bối Bối à!"
Diệp Thu híp mắt như nghĩ tới điều gì, rồi nói.
Còn Vương Hạo Triết thấy vậy, còn tưởng là Diệp Thu nghe thấy thân phận của mình nên sợ rồi, hắn ta lập tức kiêu ngạo trở lại.
Hắn ta ôm bụng, đứng thẳng người, nhìn Diệp Thu, Vô cùng ra vẻ ta đây nói: "Sao nào?
Biết sợ rồi hả?
Tôi khuyên anh nhanh chóng quỳ xuống xin lỗi tôi, ngoài ra dập đầu ba cái, sau đó chắp tay đưa Lâm Thanh Nhã cho tôi! Nếu như vậy thì có lẽ chuyện hôm nay tôi có thể tha cho anh một mạng. Bằng không, từ nay về sau thành phố Giang Châu sẽ không có chỗ cho anh nương thân. Không ai nói giúp được cho anh đâu, hiểu chưa?"
"Ô?
Vậy sao?"
Diệp Thu cười khinh miệt, vẻ mặt nghiền ngẫm nói: "Hôm nay tôi muốn nhìn xem, rốt cuộc thì Giang Châu không có chỗ cho ai dung thân!"