Đối mặt với sự vây đánh của mấy chục người.
Nếu mà là một người bình thường thì chắc chắn đã sợ choáng váng rồi.
Khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch lên một nụ cười khinh miệt, sau đó anh trực tiếp xông lên.
Vào giờ khắc này.
Diệp Thu như là nhập vào Triệu Tử Long giết cả trăm vạn quân, đến mức kêu rên một mảnh.
Những người đàn ông đó, mặc dù cầm vũ khí trong tay những căn bản không phải là đối thủ của anh.
Chỉ chốc lát sau.
Cả văn phòng, ngoại trừ Diệp Thu ra, không còn một ai có thể đứng lên được.
Những người đàn ông đó đều nằm rạp trên mặt đất, kêu rên không ngừng.
Nhìn thấy tình cảnh này.
Hồ Bưu ngồi trên sô pha đã bị dọa ngốc rồi, gã ta há to miệng, chén trà trong tay rơi xuống đất từ lúc nào cũng không biết...
Trời ơi! Đây còn là con người sao?
Đây ước chừng phải mấy chục người đấy, hơn nữa còn cầm vũ khí trong tay.
Cứ thế là gục xuống rồi?
Còn dám biến thái hơn a! Hồ Bưu trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt, thân thể không ngừng run rẩy.
Mà đúng lúc này.
Diệp Thu tiện tay nhặt một con dao lên, trực tiếp xoay người đi tới chỗ Hồ Bưu.
Thấy vậy.
Sắc mặt Hồ Bưu đại biến, sợ đến mức sắp tè ra quần rồi.
Gã ta vừa nghĩ muốn nhích người chạy trốn, Diệp Thu đã đi đến bên cạnh gã rồi, con dao hướng lên trên cổ một cái, cười lạnh nói: "Hồ tổng, anh định để tôi thả cho anh ít máu, hay là định trả tiền?"
"Trả tiền, tôi trả tiền!"
Hồ Bưu sợ tới mức mặt tái mét, vội vàng nói.
Nói thật, gã đã trà trộn vào hai giới hắc bạch lâu như vậy rồi, có hoàn cảnh nào, loại người nào mà chưa thấy chứ?
Nhưng duy nhất chưa từng thấy là người tàn nhẫn hung bạo như Diệp Thu.
Cái quỷ gì a, một người đánh mấy chục người.
Người như này, gã ta không trêu chọc được, cũng tuyệt đối không dám trêu chọc.
Chính là cái gọi là hảo hán không ăn cái thiệt trước mắt.
Vì để không rơi vào kết cục quá bi thảm.
Hồ Bưu chỉ có thể quyết định tạm thời nhận lỗi.
"Tiên...Tiên sinh, ngài muốn chi phiếu hay tiền mặt?"
Hồ Bưu hít một hơi thật sâu, nhìn Diệp Thu, cẩn thận hỏi.
"Chi phiếu đi, tôi lười cầm!"
Diệp Thu nghĩ một lát, thản nhiên nói.
"Vâng, xin ngài chờ một lát!"
Hồ Bưu nhanh chóng chạy đến trước bàn làm việc của mình, cầm tập chi phiếu, viết ra một tờ chi phiếu một trăm vạn.
Sau đó gã ta nghĩ một chút, lại viết một tờ chi phiếu mười vạn, cùng đưa cho Diệp Thu, vẻ mặt nịnh bợ nói: "Tiên sinh, đây là một trăm vạn tôi nợ quý công ty. Đây là mười vạn, coi như là tôi biếu ngài làm phí vất vả, còn khiến ngài đích thân chạy đi một chuyến tới lấy tiền, thật sự là đã quá làm phiền ngài rồi!"
Nhìn Hồ Bưu tưởng như hai người khác nhau, cùng với tấm chi phiếu mà Hồ Bưu đưa tới.
Diệp Thu lắc đầu cười, trêu tức nói: "Hồ tổng đúng là làm tôi lau mắt mà nhìn, thế nào mà đột nhiên thoáng cái đã trở nên hiểu chuyện như vậy rồi ha?"
"Con người mà, đều cần phải lớn. Lúc trước nhỏ không hiểu chuyện, tiểu (nhân) ở đây xin lỗi tiên sinh!"
Hồ Bưu mỉm cười nói, sau đó nhanh chóng khom người cúi đầu thật sâu với Diệp Thu.
"Ha ha!"
Diệp Thu cười nhạt cầm tờ chi phiếu, sau đó rút một gói thuốc lá từ trong túi ra, lấy một điếu để bên miệng.
Thấy vậy.
Hồ Bưu nhanh chóng lấy ra cái bật lửa, cung kính châm lửa cho Diệp Thu.
Diệp Thu hút một hơi, híp híp hai mắt, sau đó nhìn Hồ Bưu, cười lạnh hỏi: "Phải rồi, lúc trước khi tôi đến đây, hình như có nghe được ông nói rằng tôi là cháu ông. Chuyện này phải giải quyết thế nào?"
Hồ Bưu sợ tới mức sắc mặt lập tức trắng bệch, bùm bụp một tiếng liền quỳ xuống trước mặt Diệp Thu, sau khi dập đầu ba cái thật mạnh, vội vàng cầu xin tha thứ nói: "Tiên sinh, tôi xin lỗi, đều tại cái miệng tiện của tôi, tôi mới là cháu, ngài là gia, ngài chính là gia gia ruột của tôi!"
Nói xong, Hồ Bưu lại hung hăng tát vào miệng mình hai cái.
"Thôi được rồi, nhưng tôi không có đứa cháu hèn nhát như anh!"