Hàn Vệ Quốc chỉ có một cô con gái bảo bối này thôi! Nếu có bất cứ chuyện không may gì xảy ra.
Sẽ gây ra đả kích lớn thế nào với Hàn Vệ Quốc đây?
Triệu Khôn Sơn không dám tưởng tượng.
Cho nên hiện tại ông đặc biệt rất nóng lòng muốn cứu Hàn Tiêu Tiêu ra!
"Cục trưởng Triệu, trước hết ông đừng kích động, chiếc xe van màu xanh da trời kia đã biến mất ở giao lộ, ông đã phái người truy đuổi điều tra tung tích chưa?"
Diệp Thu nhìn Triệu Khôn Sơn hỏi.
"Đã phái người đi rồi, nhưng mà ở giao lộ đó có rất nhiều đường tắt, xung quanh lại thông đủ phía, camera giám sát lại rất ít. Muốn truy tìm tung tích của một chiếc xe thật sự quá khó!"
Triệu Khôn Sơn cau mày, vẻ mặt buồn bực nói.
"Tăng thêm lực lượng cảnh sát đi, để bọn họ có thể truy xét tất cả những con đường mà xe van kia có thể đi qua!"
Diệp Thu phân phó nói.
Ngay sau đó, anh quay đầu nhìn về phía Phì Miêu hỏi: "Lúc trước vẫn chưa kịp hỏi cậu, cậu có thể ngửi được mùi đúng không?"
"Không sai!"
Phì Miêu vội vàng gật đầu.
"Nếu như mùi hương này tồn tại ở đó trong vòng hai giờ, chỉ còn lại một chút xíu, cậu có thể truy lùng theo đó được không?"
Diệp Thu nghi ngờ hỏi.
"Chỉ cần nó không hoàn toàn biến mất, dù chỉ còn lưu lại một chút xíu, tôi cũng có thể lần theo dấu vết được!"
Vẻ mặt Phì Miêu đầy tự tin nói.
Đây chính là thiên phú của cậu ta.
Trên thực tế, từ nhỏ cậu ta đã tương đối nhạy cảm với mùi hương rồi.
Nhất là sau khi mập lên, khứu giác của cậu ta còn trở nên nhạy bén hơn so với lúc trước nữa.
So với chó cảnh sát còn tinh hơn.
Đây cũng chính là vốn liếng để cậu ta kiêu ngạo.
"Tốt lắm! Vậy chúng ta lập tức lên đường, đến giao lộ mà chiếc xe đã biến mất kia! Tiếp theo, có thể tìm được các cô gái nhóm Hắc La cùng cảnh sát Hàn hay không, xem như hoàn toàn dựa vào cậu!"
Diệp Thu hài lòng vỗ bả vai Phì Miêu, cười nói.
Nghe thấy lời của Diệp Thu.
Phì Miêu lập tức ưỡn ngực lên, sống lưng thẳng tắp.
Mặc dù cậu ta nặng gần hai trăm cân, không còn eo nữa, đều là mỡ cả.
Nhưng giờ phút này đừng hỏi dáng vẻ của cậu ta có bao nhiêu tự hào, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo cùng tự tin.
"Được rồi, anh Diệp, anh chỉ cần nhìn thôi, đã có tôi ra tay rồi. Chiếc xe van đó tuyệt đối không thể thoát được đâu!"
Phì Miêu vỗ ngực, lòng đầy tự tin đảm bảo.
Ngay sau đó, cậu ta không quên nhìn về phía Hồng Khổng Tước, cười nói: "Hắc hắc, Khổng Tước, chị luôn nói tôi ăn nhiều, là một thùng cơm vô dụng, bây giờ chính là lúc tôi đây trổ tài!"
"Bớt nói nhảm đi, đợi cậu có thể thật sự tìm được nhóm người Hắc La rồi hãy nói!"
Hồng Khổng Tước liếc nhìn Phì Miêu, không vui nói.
"Chẳng phải chuẩn bị bắt tay vào làm đây sao, tiếp theo cứ nhìn tôi biểu diễn đi!"
Phì Miêu tự tin nói.
"Thôi được rồi, đừng nói nhảm nữa!"
Diệp Thu khoát tay một cái, sau đó nhìn về phía Bạo Long, phân phó nói: "Bạo Long, anh mang theo Phì Miêu cùng Hồng Khổng Tước lên đường trước!"
"Còn anh thì sao?"
Bạo Long nghi ngờ hỏi.
"Tôi phải đi tìm vài người đến trợ giúp chúng ta, các anh cứ đi trước không cần đợi tôi, tôi sẽ lập tức đến sau, đến lúc đó chúng ta gặp nhau giao lộ!"
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, cười nói.
"Được!"
Bạo Long gật đầu, lập tức dẫn theo Phì Miêu cùng Hồng Khổng Tước rời khỏi cục cảnh sát, đi thẳng đến giao lộ nơi chiếc xe màu xanh da trời kia mất tích.
"Cục trưởng Triệu, làm phiền ông ngồi canh giữ ở cục cảnh sát, chỉ huy tình hình tổng thể!"
Diệp Thu quay đầu lại nhìn Triệu Khôn Sơn nói.
"Được rồi Diệp tiên sinh, cậu đi trước đi, cảnh sát bên này, tôi sẽ nhanh chóng xuất cảnh lực sớm nhất có thể. Sau đó sẽ phái người đến giao lộ để hỗ trợ các cậu tìm chiếc xe van kia!"
Triệu Khôn Sơn vội vàng nói.
"Được!"
Diệp Thu gật đầu, ngay sau đó rời khỏi đồn cảnh sát.
Nhưng thay vì đi thẳng đến giao lộ kia, anh về nhà trước một chuyến, lái chiêc xe van của mình.
Sau đó, anh lại gọi thêm hai cuộc điện thoại nữa.
Làm xong những chuyện này.
Lúc này Diệp Thu mới lái xe van của mình, chạy tới giao lộ mất dấu đó.
Mặc dù Diệp Thu đã để ba người Bạo Long lên đường trước.
Nhưng thời điểm Diệp Thu đến đầu giao lộ.
Ba người bên Bạo Long cũng vừa mới đến.
Dù sao với kỹ năng lái xe của Diệp Thu có sẵn.
Cho dù ba người Bạo Long đã đi trước được một lúc, anh vẫn có thể đuổi kịp bọn họ.
Sau khi đậu xe.
Diệp Thu cùng ba người Bạo Long đều xuống xe, đi đến ven đường.
Đầu tiên Diệp Thu quan sát nhìn tình hình đường xá xung quanh giao lộ.
Đúng như lời của Triệu Khôn Sơn đã nói lúc nãy.
Ở giao lộ này, có đủ loại đường tắt thông bốn phía, đường xá tương đối phức tạp, rất khó để tiến hành theo dõi.
Có vẻ như hung thủ để tránh bị truy đuổi, nên đã lên kế hoạch từ trước, cố tình lái xe đến nơi này.
Không thể không nói.
Đúng là cực kỳ lợi hại.
Khó trách anh ta liên tiếp gây ra tám vụ án, sát hại tám nạn nhân, mà vẫn không bị bắt.
Cách thức phản trinh sát này thực sự rất mạnh.
Ngay cả cựu huấn luyện viên Bạo Long của Lang Nhã sau khi nhìn thấy, cũng bất giác lắc đầu.
"Cậu còn nhớ mùi trên người Hắc La không?"
Diệp Thu quay đầu lại nhìn Phì Miêu hỏi.
“Mùi trên người của Hắc La? Cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ, cũng không sử dụng nước hoa, có thể có mùi gì chứ!"
Phì Miêu cười khổ nói.
Nghe vậy.
Diệp Thu cũng hơi suy tư, quả thật đúng như vậy.
Về phần Hàn Tiêu Tiêu, vậy càng không phải nói tới, cô ấy nhất định không dùng nước hoa.
Mà trong ba người phụ nữ, người duy nhất sử dụng nước hoa có lẽ là Tống Thiến.
Bởi vì Diệp Thu đã từng tiếp xúc ở khoảng cách gần với cô ấy, trên người cô ấy có mùi nước hoa rất dễ ngửi.
Chỉ là không biết Phì Miêu có còn nhớ hay không.
Nghĩ tới đây.
Diệp Thu chỉ có thể quyết định thử vận may một chút, lập tức nhìn Phì Miêu hỏi: “Còn phóng viên Tống thì sao? Tôi nhớ cô ấy hình như có xịt nước hoa, cậu có nhớ mùi kia không? "
"Làm sao cậu ta có thể nhớ được chứ, phóng viên Tống người ta còn phớt lờ cậu ta, căn bản không cho cậu ta cơ hội đến gần cơ mà!"
Hồng Khổng Tước liếc nhìn Phì Miêu, châm biếm giễu cợt đáp.
Nhưng mà lần này.
Khóe miệng Phì Miêu cong lên một nụ cười tự tin: "Chanel Coco đấy nhé!"
"Hử?"
Mọi người đều sửng sốt một thoáng.
"Có ý gì thế?"
Bạo Long nhìn Phì Miêu, vẻ mặt khó hiểu hỏi.
"Nhãn hiệu của nước hoa!"
Phì Miêu toét miệng cười nói.
"Ý cậu là, loại nước hoa này được dùng trên người phóng viên Tống sao?"
Diệp Thu híp mắt lại, nghi ngờ hỏi.
"Không sai, tôi có thể chắc chắn! Đó chính là nước hoa này!"
Phì Miêu hết sức tự tin nói.
"Làm sao có thể chứ? Cậu chỉ mới gặp phóng viên Tống có một lần thôi, ngay cả tiếp xúc ở khoảng cách gần cũng không có, vậy mà cậu có thể biết được nhãn hiệu nước hoa trên người cô ấy sao? Có chút khoa trương quá không đấy?"
Hồng Khổng Tước nhìn Phì Miêu, có chút nghi hoặc không dám tin tưởng hỏi.
“Ngày đầu tiên chị biết tôi à? Trong chu vi 300 mét, làm gì có thứ có thể thoát khỏi mũi tôi được chứ? Tin tôi đi, chính xác như vậy đấy! Thậm chí tôi còn nhớ rõ số đo ba vòng của phóng viên Tống nữa cơ! Tất nhiên, cái này là dựa vào việc quan sát bằng mắt, hắc hắc!"
Phì Miêu toét miệng cười, mặt đầy thô bỉ nói.
Nghe thấy lời này.
Diệp Thu nhất thời cũng cạn lời.
Phì Miêu này, quả nhiên nghiêm túc chẳng được bao lâu liền bắt đầu dung tục rồi.
"Được rồi, nếu Phì Miêu đã nhớ được mùi nước hoa trên người của phóng viên Tống vậy thì hãy lấy đây làm điểm đột phá, bắt đầu đi tìm thôi!"
Bạo Long nhanh chóng ngắt lời của Phì Miêu cùng Hồng Khổng Tước.
Nếu không, lát nữa thế nào hai người này cũng sẽ cãi nhau thôi.
Nói xong.
Anh ta không quên nhìn về phía Diệp Thu, hỏi ý kiến: "Diệp Thu, anh thấy tôi sắp xếp như vậy có được không?"
"Ừ, vậy thì bắt đầu đi tìm ngay thôi!"
Diệp Thu gật đầu đồng ý, đáp.