Nhưng mà bây giờ có trốn cũng không trốn được, chỉ có thể kiên trì đến cùng.
Nghĩ tới đây.
Diệp Thu hít một hơi thật sâu, ưỡn ngực đi vào văn phòng.
Còn Chu Thiến lại đi phía sau Diệp Thu, tiện tay đóng cửa văn phòng lại.
Vừa đi vào văn phòng.
Diệp Thu đã cảm nhận được ánh mặt cực kỳ lạnh của Lâm Thanh Nhã.
Điều này làm cho Diệp Thu nuốt khan một ngụm nước miếng, trong lòng hoảng hốt.
"Tại sao đến muộn?"
Lâm Thanh Nhã ngồi trên ghế làm việc, trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng hỏi.
"Ác, nếu anh nói trên đường đi anh đỡ một bà cụ qua đường, cho nên chậm trễ một ít thời gian, em có tin không?"
Diệp Thu ngượng ngùng cười, nhìn Lâm Thanh Nhã, thử tính hỏi.
"Phanh!"
Lâm Thanh Nhã vỗ bàn, đứng thẳng lên, mắt lạnh nhìn chằm chằm Diệp Thu, gương mặt thất vọng nói: "Diệp Thu, anh đã làm tôi quá thất vọng, cái lý do vớ vẩn này mà anh cũng nghĩ ra được à?
Mệt tối hôm qua còn nghĩ rằng anh có lòng cầu tiến, ôm hy vọng với anh. Bây giờ xem ra, tôi thật sự là quá ngốc, đối với kiểu người như anh, đáng lẽ ra tôi không nên ôm bất cứ hy vọng nào!".
"Đừng a Lâm tổng, anh thật sự không cố ý đến muộn, em có thể cho anh một cơ hội cuối cùng không?"
Sắc mặt Diệp Thu chợt biến, vội vàng nói.
"Muốn có cơ hội đúng không?
Được, nếu anh đã đến rồi, vậy thì tôi sẽ cho anh một cơ hội cuối cùng!"
Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.
Nói xong, cô nhìn Chu Thiến đứng phía sau Diệp Thu, phân phó nói: "Dẫn Diệp Thu đến bạn kinh doanh, để anh ta từ làm từ một nhân viên bán hàng đi, nói với giám đốc kinh doanh Lý Soái , bảo anh ta đối xử với Diệp Thu như đối xử với nhân viên bình thường. Nếu đến cuối tháng này, Diệp Thu không hoàn thành được chỉ tiêu, lập tức đuổi!"
"Vâng, Lâm tổng!"
Chu Thiến gật đầu.
Thấy vậy, Lâm Thanh Nhã nhìn về phía Diệp Thu, lạnh lùng nói: "Nhớ rõ, nếu như anh bị đuổi, vật thì anh không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa, đây là cơ hội cuối cùng của anh!".
"Cô sẽ cố gắng!"
Gương mặt Diệp Thu nghiêm túc, gật đầu.
Thế nhưng Chu Thiến đứng bên cạnh thấy vậy, trong ánh mắt xoẹt qua một tia coi thường.
Trong mắt cô, Diệp Thu chắc chắn sẽ bị đuổi! Dù sao một người mới chưa từng có kinh nghiệm kinh doanh, vừa mới làm nhân viên kinh doanh, trước ba tháng chắc chắn không thể hoàn thành chỉ tiêu công trạng.
Lâm Thanh Nhã cho Diệp Thu cơ hội này, chi bằng nói là cố ý làm khó Diệp Thu đi.
Còn Diệp Thu lại không hề hay biết.
Điều này khiến Chu Thiến âm thầm cười lạnh trong lòng.
Cô thậm chí đã có thể tưởng tượng ra cảnh đến cuối tháng Diệp Thu bị đuổi, khuôn mặt anh sẽ kiểu không hiểu gì.
Chắc chắn là rất thú vị! Sau đó, Lâm Thanh Nhã còn có việc phải làm, liền để Chu Thiến dẫn Diệp Thu tới phòng kinh doanh.
Sau khi đến phòng kinh doanh.
Giám đốc kinh doanh Lý Soái nhìn thấy Diệp Thu được đích thân Chu Thiến, thư ký của tổng giám đốc dẫn tới, anh còn tưởng là người quan hệ của Lâm Thanh Nhã, nhất thời rất là nhiệt tình.
Anh ta sắp xếp một chỗ ngồi có vị trí đẹp nhất trong phòng kinh doanh cho Diệp Thu, lại đích thân rót nước cho Diệp Thu, giống như là tiếp đón đại gia vậy.
Chu Thiến thật sự là không nhìn nổi nữa, nhanh chóng gọi Lý Soái ra ngoài phòng kinh doanh, phân phó nói: "Anh ta chỉ là một nhân viên kinh doanh bình thường, không có bất cứ quan hệ gì với Lâm tổng, anh không cần đối đãi với anh ta như vậy. Còn nữa, Lâm tổng rất ghét anh ta, đừng để anh ta sống thoải mái như vậy trong bộ phận của anh, tốt nhất là có thể bị đuổi thẳng vào cuối. Anh hiểu ý của tôi chưa?"
Lý Soái nghe vậy, không ngờ trước đó mình đã vuốt mông ngựa nhầm người rồi?
Trong lúc nhất thời, sắc mặt Lý Soái cũng trầm xuống, gật đầu, bảo đảm nói: "Thư ký Chu yên tâm đo, tôi làm việc cô cứ yên tâm. Cuối tháng, tôi nhất định làm cho cậu ta khóc mà cút đi!"