Diệp Thu liền cúp điện thoại.
Vương Hạo Triết thấy vậy, đầu tiên là ngẩn người.
"Ha ha ha!!"
Nhất thời, tiếng cười của Vương Hạo Triết vang vọng khắp căn phòng.
Hắn ta nghĩ, Diệp Thu điên thật rồi.
Lại còn gọi điện thoại bảo người ra lệnh cho Mã Vũ đuổi việc mình.
Mã Vũ là ai chứ?
Đó là chủ tịch của tập đoàn Đào Bối Bối, hiện nay đang là nhân vật làm mưa làm gió trong giới thương mại điện tử.
Là tồn tại hàng đầu trong giới thương mại điện tử Hoa Hạ.
Phóng mắt cả cái Hoa Hạ này, có ai dám dùng giọng điệu như thế ra lệnh cho anh ta cơ chú?
Huống hồ, Diệp Thu này rõ ràng chỉ là một thằng con rể đi ở rể ở nhà họ Lâm, không có bối cảnh
Vậy mà lại dám cho người gọi điện thoại ra lệnh cho Mã Vũ.
Cái này không khỏi quá nực cười rồi đi! Sau khi cười một trận thật to.
Vương Hạo Triết cố nén ý cười, nhìn Diệp Thu, gương mặt tràn đầy chế nhạo nói: "Diệp Thu, sao anh không gọi thẳng cho tổng thống Mĩ bảo ông ta phóng tên lửa bắn chết tôi đi?
Còn bảo người ra lệnh cho Mã tổng chúng tôi, anh đã từng gặp Mã tổng chưa?
Đến cả tôi còn mới may mắn gặp anh ấy một lần ở cuộc họp tổng kết năm"
"Mà anh chẳng qua chỉ là một đứa con rể đi ở rể ở nhà họ Lâm, lại còn muốn cho người ra lệnh cho Mã tổng đuổi việc tôi, não anh bị nhúng nước à?
Anh còn có thể chọc cười hơn nữa không?"
"Ha ha ha..." Nhưng mà.
Ngay lúc mà Vương Hạo Triết đang há miệng cười to.
Điện thoại của hắn ta lại reo lên.
Nghe thấy tiếng chuông, Vương Hạo Triết vội vàng lấy điện thoại ra xem.
Thế mà lại là cuộc gọi của tổng giám đốc công ty Đào Bối Bối chi nhánh Giang Châu.
Đây là cấp trên của hắn a!
Vương Hạo Triết không dám chậm trễ, vội vàng bắt máy, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Alo, tổng giám đốc, sao ngài lại nhớ đến..." Thế nhưng.
Vương Hạo Triết còn chưa nói hết câu.
Đầu dây bên kia đã truyền tới tiếng quát phẫn nộ của tổng giám đốc: "Vương Hạo Triết! Con mẹ nó đầu cậu bị lừa đá rồi đúng rồi! Chọc phải ai không chọc, cứ phải chọc vào người mà đến cả Mã tổng còn không dám chọc, cậu chán sống rồi đúng không?
Chủ tịch tập đoàn sẽ trực tiếp ra lệnh cho cậu cút xéo, ngày mai cậu không cần đi làm nữa, nếu bản thân muốn chết thì chết xa ra, đừng có làm liên lụy tới tôi!"
Nói xong, tổng giám đốc bên kia liền cúp máy.
Nghe tiếng tút tút từ trong điện thoại truyền tới.
Trong đầu Vương Hạo Triết một mảnh trống rỗng, cả người choáng váng.
Mình đã bị đuổi rồi sao?
Chỉ vì mình đã đắc tội tới người mà đến cả Mã tổng cũng không dám đắc tội ư?
Ai?
Người đó là ai?
Nghĩ tới đây.
Vương Hạo Triết vô thức nhìn về phía Diệp Thu ở trước mặt, trong đầu không khỏi nhớ lại những lời mà trước đó Diệp Thu gọi điện thoại có nói.
Đáp án đã cực kỳ rõ ràng rồi.
Điều này làm cho Vương Hạo Triết không tự chủ được run lên, bùm bụp một tiếng quỳ xuống trước mặt Diệp Thu, vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ nói: "Diệp...Diệp tiên sinh, lúc trước là tôi có mắt như mù động vào ngài, tôi đáng chết, mong ngày đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho tôi lần này đi được không?"
"Ô?
Bây giờ biết cầu xin tha thứ rồi à?
Chẳng phải vừa nãy còn kêu gào muốn khiến tôi không có chỗ dung thân ở Giang Châu
sao?"
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt nghiền ngẫm hỏi.
Sắc mặt Vương Triết Hạo chợt biến, sau đó hắn ta cắn rằng, trực tiếp nâng tay lên hung hăng tát thẳng vào mặt mình, vừa tát vừa cầu xin tha thứ nói: "Tôi đáng chết, đều là tôi đáng chết, xin Diệp tiên sinh khoan dung, không chấp nhặt với kẻ kém hiểu biết là tôi. Suy cho cùng thì trước mặt ngài tôi chỉ là một con kiến hôi, một đầu ngón tay của ngài đã đè chết tôi rồi a!"
"Con kiến?
Anh quá coi trọng mình rồi đấy!
Diệp Thu khinh thường nói.
Trên thế giới này, người mà có thể xứng với hai từ con kiến trước mặt anh, rất ít.
Còn những người khác, đến con kiến cũng không bằng! "Đúng đúng đúng, Diệp tiên sinh nói đúng, tôi không bằng một con kiến, ngài cứ coi tôi như quả rắn, thả ra đi!"