Nam sinh tên Đại Lực kia cười khẩy gật đầu, sau đó tiến lên, nhìn ba người Diệp Thu, mặt đầy vẻ khinh miệt nói: “Đám ăn hại kia, dỏng tai lên mà nghe cho kỹ đây, bọn này chính là chiến đội CNT, chiến đội chuyên nghiệp đứng đầu ở thành phố Giang Châu, còn người này, chính là đội trưởng của bọn này, Lãnh Phong!”
“Thế thì sao?”
Âu Dương Hạo sa sầm mặt mày hỏi.
“Lại còn sao à?”
“Điều này có nghĩa là rank bét nhất của năm người bọn tôi đều là đại cao thủ, mà đội trưởng của bọn này còn là huyền thoại thứ 13 trên bảng xếp hạng server trong nước, bây giờ đã rõ khoảng cách giữa các người và bọn tôi chưa?”
“Đám vô dụng!”
Đại Lực cười khẩy, vẻ mặt đầy kiêu ngạo nói.
“Cậu!”
Âu Dương Hạo tức đến trợn trừng đôi mắt.
“Nhìn cái gì mà nhìn?”
“Có giỏi thì đánh bại tôi đi, đồ rác rưởi!”
Đại Lực khinh bỉ nhìn Âu Dương Hạo, vẻ mặt bất cần hống hách nói.
“Được rồi Đại Lực, chúng ta không cần phí lời với mấy con gà này!”
Đội trưởng Lãnh Phong xua tay, sau đó nhìn ba người Diệp Thu, vô cùng cao ngạo nói: “CNT bọn tôi sắp phải tham gia giải đấu cấp thành phố, muốn trưng dụng chỗ này làm phòng huấn luyện tạm thời, mời ba đống rác rưởi các người mau chóng biến khỏi chỗ này, đừng có làm ô nhiễm không khí ở đây, ảnh hưởng đến trạng thái huấn luyện của chúng tôi!”
“Biến ra ngoài! Biến ra ngoài!”
Trong phút chốc, đám người vây quanh chiến đội CNT cùng tiến vào lúc trước đều gào lên.
Trong đám người này có nam có nữ, cơ bản đều là người trẻ tuổi.
Có vẻ như đều là đám fan não tàn của chiến đội CNT này.
Nhìn trận hình của đối phương.
Đôi mắt Diệp Thu híp lại trông đầy nguy hiểm.
Thật ra, anh là một người rất hiểu lý lẽ.
Nếu như ban đầu.
Đội trưởng Lãnh Phong của chiến đội CNT này vào thương lượng tử tế với bọn họ.
Vậy có khi đánh xong ván này, anh sẽ dẫn Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương rời đi.
Dù sao anh vẫn phải về nhà sớm, không thể chơi quá lâu.
Dù có phải nhường căn phòng này lại làm phòng luyện tập cho chiến đội CNT thì cũng không phải chuyện gì lớn.
Nói năng tử tế, thương lượng tử tế.
Nhưng cái chiến đội CNT này lại làm thế nào chứ?
Bọn họ chẳng nói chẳng rằng.
Ngay lúc bọn họ sắp thắng lại kéo cầu dao của cả phòng.
Khiến ba người bọn họ bị rớt mạng ngay trước đợt đoàn chiến cuối cùng.
Có lẽ bây giờ phía đối phương đã hô vang khẩu hiệu phản công rồi.
Chẳng mất quá nhiều thời gian, bên bọn họ sẽ thua luôn ván này.
Dù sao đây là một trò chơi đồng đội, chỉ còn lại hai người, căn bản không thể hai đánh năm được! Thế nên trận này thua chắc rồi.
Mà đây đều là do cái chiến đội CNT này gây ra.
Chắc chắn những người từng chơi Liên minh huyền thoại đều có thể cảm nhận được.
Tâm trạng lúc sắp thắng mà lại bị người khác sập nguồn máy tính là như thế nào.
Nếu như đang đấu rank, hoặc đang vào trận thăng cấp tương đối quan trọng, e là ý muốn giết người cũng sẽ có đi?
Tuy ba người Diệp Thu chỉ chơi bình thường nên cũng không nghiêm trọng đến mức đấy.
Nhưng cái cảm giác này thật sự rất bức xúc.
Huống chi.
Chiến đội CNT từ khi đi vào đến bây giờ lại có thái độ như thế nào?
Hỗn hào sỉ nhục ba người Diệp Thu là rác rưởi, không xứng ngồi đây chơi game, còn bảo bọn họ cút ra ngoài.
Dù là người có tính tình tốt đi nữa cũng không thể nhẫn nhịn nổi.
Lúc này.
Nét mặt Diệp Thu lạnh lùng cực điểm, anh dùng giọng điệu lạnh lẽo nói: “Nếu chúng tôi không muốn đi thì sao?”
“Không muốn đi?”
“Được thôi, thế thì đánh bại chúng tôi đi, thế này đi, solo một trận, một đấu một, chỉ cần ba người có thể đánh thắng bọn tôi, thế thì tôi sẽ lập tức xin lỗi các người trước mặt tất cả mọi người, đồng thời chắp tay nhường phòng riêng này lại cho mấy người, các người muốn chơi bao lâu thì chơi, toàn bộ phí lên mạng sẽ do chiến đội chúng tôi chi trả, thế nào?”
Lãnh Phong khinh miệt cười một tiếng, gương mặt lộ vẻ huênh hoang nói.
Cậu ta cho rằng, chắc chắn ba người Diệp Thu sẽ không dám nhận khiêu chiến.
Dù sao chiến đội CNT bọn họ cũng rất nổi tiếng trong giới E-sport ở tỉnh Thiên Nam, đặc biệt là ở thành phố Giang Châu.
Mỗi người bọn họ đều nằm trong rank đại cao thủ, là tuyển thủ chuyên nghiệp chân chính.
Đám gà rừng như ba người Diệp Thu sao dám solo với tuyển thủ chuyên nghiệp như bọn họ chứ?
Thế khác nào đơn phương tìm ngược, tự khiến mình mất mặt! Không chỉ Lãnh Phong cho là như vậy.
Bốn thành viên còn lại của chiến đội CNT và cả đám fans đứng phía sau của CNT cũng đều có suy nghĩ như thế.
“Đấu solo?”
Diệp Thu sửng sốt, trên mặt lộ ra biểu cảm kỳ lạ.
Cả Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương cũng đều nhìn Lãnh Phong với ánh mắt kỳ lạ.
Vì bọn họ đều biết thực lực phải gọi là rất biến thái của Diệp Thu.
Khi Diệp Thu đồ sát đám đại cao thủ của cả hai server Trung Quốc và Hàn Quốc, bọn họ đều là nhân chứng sống.
Thực lực mạnh đến biến thái này cứ phải gọi là tồn tại với đẳng cấp tool hack.
Mà hiện tại, một chiến đội chuyên nghiệp tại thành phố Giang Châu ở khu này lại muốn khiêu chiến Diệp Thu?
Thật đúng là không biết chữ “chết” viết thế nào mà!
Tuy nhiên.
Lãnh Phong lại không biết điều đó.
Cậu ta thấy ba người Diệp Thu chần chờ không lên tiếng, còn tưởng bọn họ đang sợ mất mật, lập tức vô cùng huênh hoang, vẻ mặt coi thường hỏi: “Sao?”
“Có dám đấu hay không thì nói một câu đi, nếu không dám thì tranh thủ cút sớm đi, đừng làm mất thời gian của bọn tôi, lề mà lề mề!”
“Đánh cũng được, nhưng mà, cậu chắc chắn là muốn solo với tôi à?”
Khoé môi Diệp Thu nhếch lên, vẻ mặt nghiền ngẫm hỏi.
“Chắc chắn và khẳng định luôn!”
Lãnh Phong rất quyết đoán gật đầu, sau đó cũng nhìn Diệp Thu, vẻ mặt khinh thường hỏi: “Thế nào?”
“Đừng bảo, anh muốn nói là anh rất mạnh, tôi không đánh lại anh đấy nhé?”
“Không, không, không, đấy đều là thứ yếu, chủ yếu là tôi lo, sau khi cậu đánh với tôi xong sẽ mất đi tự tin khi chơi trò chơi này, dù sao, các cậu cũng sắp phải thi đấu còn gì, tôi cũng là muốn tốt cho cậu thôi!”
Diệp Thu lắc đầu, thản nhiên nói.
Nghe xong.
Đám Lãnh Phong và cả đám fans của bọn họ đều sửng sốt.
“Ha ha ha!”
Ngay sau đó, trong phòng lập tức vang lên tiếng cười chế giễu đầy khinh thường của bọn họ.
Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Thu như đang nhìn một thằng thần kinh vậy.
“Người này điên thật rồi, không nhìn lại xem trình độ của bản thân đến đâu, cũng không tiểu một bãi ra soi thử xem bản thân như thế nào, thế mà lại dám nói ra những lời như thế, đúng là cười thật đấy!”
“Chính xác, rác rưởi chính là rác rưởi, đừng bảo kẻ này là đại cao thủ to mồm đến từ Tổ An đấy nhá?”
“Chơi cái gì cũng không giỏi nhưng bốc phét thì là hạng nhất đấy!”
“Cười vãi, còn cmn nói là sẽ đánh cho đội trưởng Phong mất niềm tin vào game nữa, tôi cá một trăm tệ, đội trưởng Phong không mở màn hình, dùng đầu ngón chân cũng có thể đánh anh ta phát khóc!”
… Trong phút chốc, mọi người đều cười nhạo nói.
Lãnh Phong còn khinh bỉ nhìn Diệp Thu, chế giễu nói: “Oắt con, anh thật sự không phải đến để làm trò cười à?”
“Còn gì mà sau khi tôi đánh xong với anh sẽ mất niềm tin nữa?”
“Anh nghĩ anh là ai hả?”
“Đại ma vương Phi Khoa chắc?”
“Anh thật sự khiến tôi mắc cười chết lên được!”
Diệp Thu mỉm cười, không nói gì, hoàn toàn không hề bị những lời giễu cợt này ảnh hưởng.
Thấy thế.
Trong mắt Lãnh Phong loé qua ánh sáng lạnh, cậu ta nghiến răng, sau đó khinh miệt nói: “Thế tức là anh đồng ý đấu solo với tôi đúng chứ?”
“Những lời chúng tôi nói lúc trước, nếu ai thua, người đấy sẽ phải gập người xin lỗi người thắng trước mặt mọi người, đồng thời còn phải ra sảnh lớn của quán nói to ba lần câu ‘tôi là rác rưởi’, tiền cược này, anh dám đặt không?”