Lâm Thanh Nhã trợn mắt liếc Diệp Thu một cái, khó chịu nói.
"Anh là thầy của Murphy Los thật mà!"
Diệp Thu nghiêm túc nói.
"Còn lâu tôi mới tin anh!"
Lâm Thanh Nhã bĩu môi.
Thấy vậy.
Diệp Thu cũng đành bất đắc dĩ nhún vai.
Qủa nhiên, nói thật vẫn chẳng ai tin.
Nhưng mà cách này dùng tốt thật.
Lại một lần nữa đánh rớt hoài nghi của Lâm Thanh Nhã đối với mình.
Như này cũng tốt.
.Sau khi trở về biệt thự Hãn Hải Lam Thành.
Diệp Thu đang chuẩn bị vào phòng của mình.
Thì đúng lúc này, Lâm Thanh Nhã đang đi lên tầng hai bất ngờ xoay người lại, giọng điệu lạnh như băng gọi: "Diệp Thu!"
"Hả?
Sao thế Lâm tổng?"
C
Diệp Thu nhìn Lâm Thanh Nhã, nghi hoặc nói.
2
"Trước khi chưa ở rể Lâm gia, anh sống khá khổ đúng không?"
Lâm Thanh Nhã hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi.
Diệp Thu ngẩn người, sau đó mỉm cười nói: "Sao tự nhiên lại hỏi cái này?"
"Tôi nghĩ anh đã khá vất vả, vì hình như anh đã trải qua rất nhiều chuyện của cuộc sống, hơn nữa những khó khăn gian khổ mà anh từng trải qua đều là những thứ mà tôi không thể tưởng tượng ra nổi!"
Lâm Thanh Nhã nhíu mày, có chút đồng tình nói.
"Có lúc khá là vất vả!"
Diệp Thu gật đầu, cười khổ nói.
Mà lời của anh, cũng là nói thật.
Nhớ năm đó, anh từ một kẻ vô danh, ở thế giới ngầm dốc sức đánh ra tới địa vị ngày hôm nay.
Những khó khăn nguy hiểm mà anh từng trải qua, đúng là người bình thường không thể tưởng tượng ra nổi thật.
"Tất cả đã qua rồi, mặc kệ trước kia anh có khổ thế nào, sau này ở nhà họ Lâm anh đều có thể sống an nhàn một chút, ít nhất là không lo cơm áo!"
Lâm Thanh Nhã bình thản nói.
"Không lo cơm áo?
Xem ra Lâm tổng định để cho tôi ở đây cả đời rồi a!"
Diệp Thu lặng đi một chút, nhếch miệng cười nói.
"Xem biểu hiện của anh!"
Lâm Thanh Nhã trợn mắt liếc Diệp Thu một cái, sau đó lại khôi phục giọng điệu lạnh như băng ngày thường: "Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm!"
Nói xong, Lâm Thanh liền xoay người đi về phía tầng hai.
Nhìn theo bóng hình xinh đẹp đi lên lầu của Lâm Thanh Nhã.
Diệp Thu cũng khẽ nhếch khóe miệng, khẽ nói một câu ngủ ngon, sau đó anh xoay người trở lại phòng mình.
Bởi vì không còn chuyện gì nữa.
Diệp Thu tắm rửa, thay quần áo rồi chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Mà đúng lúc này, điện thoại của anh lại vang lên.
Mở ra nhìn một cái, chính là cuộc gọi của người đàn ông đẹp trai gọi tới.
"Chuyện gì?"
Diệp Thu bình thản hỏi.
"Lão đại, Ngô Siêu kia đã ra khỏi cục cảnh sát rồi. Bây giờ đang ăn cơm ở một quán canh thịt dê ở đường Hưng Nam.
Người đàn ông đẹp trai nói thẳng.
"Gửi vị trí cho tôi!"
Diệp Thu bình thản nói.
"Vâng!"
Người đàn ông đẹp trai đáp một tiếng, sau đó liền định cúp điện thoại.
"Âu Dương Hạo."