Người đó tên là Vương Hạo Triết, là bạn cấp ba kiêm bạn cùng bàn của Lâm Thanh Nhã, hắn ta đã thèm nhỏ dãi Lâm Thanh Nhã từ lâu.
Nhất là hôm nay vừa thấy Lâm Thanh Nhã đã trở nên càng xinh đẹp thành thục, khí chất băng sơn người khác chớ tới gần trên người cô lại càng làm người không nhịn được muốn chinh phục.
Vì thế, hắn ta đã nổi lên suy nghĩ lệch lạc đối với Lâm Thanh Nhã.
Hắn ta chính là người bỏ thuốc vào trong rượu của Lâm Thanh Nhã.
Còn một đôi nam nữ khác kia, là Trương Huy và Lưu Tuệ Phương.
Chuyện bỏ thuốc, tất nhiên là hai người họ biết.
Nhưng hai người sớm đã bị Vương Hạo Triết mua chuộc, cho nên giờ phút này tất nhiên là họ sẽ không ngăn cản Vương Hạo Triết.
"Năng lực ý chí của Lâm Thanh Nhã đúng thật là mạnh, thuốc mạnh như vậy, thế mà đến giờ vẫn giữ được tỉnh táo, vừa nãy may mà tôi phản ứng nhanh, cúp điện thoại của cô ấy. Nếu không để cô ấy nói ra đây là chỗ nào, vậy thì kế hoạch hôm nay của tôi sẽ hỏng mất!"
Vương Hạo Triết liếc nhìn hai mắt mơ màng vẫn còn một tia tỉnh táo của Lâm Thanh Nhã, nhếch miệng cười nói.
"Cậu dự định lúc nào thì xuống tay?
Tôi thấy bây giờ chắc là cô ấy đã không còn sức để chống cự rồi!"
Trương Huy nhìn Vương Hạo Triết, nghi hoặc nói.
"Cứ đợi tiếp đi, tôi muốn đợi đến khi thuốc phát huy hết công hiệu, khiến cho cô ấy cầu xin tôi làm cô ấy, như vậy mới thú vị, bây giờ cô ấy vẫn còn phản kháng!"
Vương Hạo Triết cười dâm nói.
"Như này sẽ không sao chứ?
Chúng ta đều là bạn học đấy, hơn nữa Thanh Nhã đã kết hôn, có chồng rồi đấy. Cậu không sợ sau khi chuyện này xảy ra chồng cô ấy trả thù sao?"
Lưu Tuệ Phương hơi lo lắng hỏi.
"So?
Sợ cái rắm! Ông chồng kia của cô ấy chỉ là một thằng phế vật đi ở rể, không có một tí bản lĩnh nào cả, nói trắng ra thì chính là trai bao dựa vào Lâm Thanh Nhã bao nuôi. Hơn nữa tôi cũng nghe ngóng rồi, Lâm Thanh Nhã không hề thích anh ta, thế nên cho dù tôi có ngủ với Lâm Thanh Nhã cũng không sao. Nếu mà tên phế vật kia dám tới tìm tôi, tôi sẽ chỉnh chết anh ta!"
Vương Hạo Triết cười khinh miệt, vẻ mặt khinh thường nói.
"Nhưng....Tôi cứ cảm thấy như này không ổn lắm!"
Lưu Tuệ Phương nhíu mày, trong lòng có chút không yên.
Suy cho cùng thì là một cô gái, cô vẫn hơi mềm lòng.
"Tuệ Phương, cậu không thể nói thế được. Tôi đã cho hai người lợi ích, hai người các cậu cũng đã đồng ý giúp tôi."
"Vả lại, hồi ở cao trung tôi đã đặc biệt thích Lâm Thanh Nhã, hơn nữa tôi tin là chắc chắn cô ấy cũng thích tôi. Chẳng qua là xấu hổ nên mới ngại tỏ tình với tôi, nếu không sao hôm nay tôi vừa mời một cái, tôi ấy đã tới luôn rồi?"
"Cho nên nói, các cậu làm như này, thực ra là đang tác thành cho hai chúng tôi, việc này có gì mà không tốt chứ?"
Vương Hạo Triết trắng mắt liếc Lưu Tuệ Phương một cái, hùng hồn nói.
"Đúng thế, Hạo Triết nói đúng, cậu ấy và Thanh Nhã vốn là thanh mai trúc
mã, nên ở bên nhau từ lâu rồi. Huống hồ hiện tại Thanh Nhã cũng không thích tên phế vật ở rể kia, chi bằng ở bên người giỏi giang như Hạo Triết. Còn chúng ta làm thế này, cũng hoàn toàn là giúp người khác hoàn thành ước vọng, Tuệ Phương à cậu không cần áp lực trong lòng!"
Trương Huy gật đầu, ở bên cạnh nói phụ họa.
"Được...Được rồi, thế sau này cậu nhất định phải đối xử tốt với Thanh Nhã!"
Lưu Tuệ Phương do dự một hồi, cuối cùng thỏa hiệp nói.
"Cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cưng chiều cậu ấy lên tận trời!"
Vương Hạo Triết gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Nhã, trong mắt tràn đầy khát vọng.... Trước cửa của quán bar Hoa Hồng Đêm.
Một chiếc Bugatti Veyron bản số lượng giới hạn dừng ở đây, lập tức hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
Không ít cô gái khá hám tiền thấy vậy, nhanh chóng chỉnh đốn trang phục, để hở ra tiền vốn, chuẩn bị đi lên bắt chuyện.
Nhưng đúng lúc này, Diệp Thu đẩy cửa xe ra đi xuống xe.
Anh không nhìn vào những cô gái đó, sắc mặt âm trầm bước nhanh vào trong quán bar.