Giờ phút này.
Hiệu dược trong người Lâm Thanh Nhã đã không thể áp chế xuống được nữa.
Cũng không biết Vương Hạo Triết đã cho Lâm Thanh Nhã uống thuốc gì,
Thuốc này thật sự là quá mạnh.
Diệp Thu ôm Lâm Thanh Nhã, mặc dù cách một lớp quần áp cũng có thể cảm nhận được nhiệt nóng của cơ thể mềm mại này.
Còn Lâm Thanh Nhã sớm đã mất lý trí, đôi bàn tay nhỏ không an phận sờ tới sờ lui trên người Diệp Thu, tiếng thở dốc cũng càng ngày càng mê hoặc.
Cho dù là Diệp Thu, anh cũng có chút không bình tĩnh được.
Quãng đường ngắn ngủi từ cửa biệt thự tới phòng của Lâm Thanh Nhã.
Lại là quãng đường mà Diệp Thu cảm thấy đi mà dài đằng đẵng, cũng là quãng đường anh chịu giày vò nhất.
Trong lúc này.
Lâm Thanh Nhã không ngừng rên rỉ kiều mị trong lòng Diệp Thu, nhiều lần còn suýt nữa hấp dẫn Diệp Thu bạo ngay tại chỗ.
Diệp Thu liên tục hít sâu, làm cho bản thân giữ tỉnh táo, thế này mới coi như là ôm được Lâm Thanh Nhã vào phòng của cô.
Sau khi đặt Lâm Thanh Nhã xuống giường lớn, Diệp Thu nhanh chóng bật điều hòa ở mức thấp nhất, sau đó lấy một chậu nước lạnh, chuẩn bị hạ nhiệt cho Lâm Thanh Nhã.
Dù sao thì dược hiệu của thuốc này thật sự là quá mạnh, trước tiên bắt buộc phải hạ nhiệt độ cơ thể cô xuống đã mới được.
"Bà xã, xin lỗi em, anh cũng vì cứu em thôi!"
Diệp Thu hít một hơi thật sâu, sau đó nắm lấy cúc áo sơ mi của Lâm Thanh Nhã, gỡ từng cái một ra.
Nhất thời, nửa người trên của Lâm Thanh Nhã, ngoài một cái áo lót màu đen ra thì gần như đều lộ ra trước mặt Diệp Thu.
Tất cả đều hoàn hảo như thế.
Cái này làm Diệp Thu xem đến mê mẩn, anh vội vàng ép mình rời ánh mắt đi, bắt đầu dùng khăn lông tẩm ướt với nước lạnh lau người cho Lâm Thanh Nhã.
Trong lúc vô tình Diệp Thu đã chạm đầu ngón tay vào da Lâm Thanh Nhã.
Xúc cảm trơn mịn đó, mịn màng mà đàn hồi, quả thực là làm người muốn phạm tội.
Nếu không phải Diệp Thu gắt gao kiềm chế, anh đã sớm bạo rồi.
Sau khi nhiệt độ cơ thể Lâm Thanh Nhã đã hạ xuống được một chút.
Diệp Thu nhanh chóng quay người đi, hít sâu mấy ngụm khí lạnh để giữ bình tĩnh, sau đó từ trong túi áo lấy ra ngân châm mà anh mang theo người, bắt đầu tập trung châm cứu giải độc.
“Diệp Thu, tôi muốn..." Nhưng mà đúng lúc này, bên tai anh bất ngờ truyền đến giọng nói cực kỳ mê người của Lâm Thanh Nhã.
Diệp Thu không nhịn được quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy Lâm Thanh Nhã đang liên tục vặn vẹo người, cực kỳ quyến rũ.
Giống như một con mèo hoang nhỏ đang chọc người vậy.
Điều này làm cho Diệp Thu vội vã hít sâu một hơi.
Nhịn xuống! Mình nhất định phải nhịn! Phải mau chóng châm cứu cho Lâm Thanh Nhã.
Nếu không mau chóng giải độc cho Lâm Thanh Nhã, thể nào tối nay cũng xảy ra chuyện lớn.
Rất nhanh đã tiêu độc cho ngân châm xong.
Diệp Thu nhanh chóng tiến hành châm cứu giải nhiệt cho Lâm Thanh Nhã.
Nhưng vào lúc này, khỏi nói Lâm Thanh Nhã không ngoan ngoãn thế nào, các loại âm thanh mê người, động tác chọc người.
Quần áo trên người Diệp Thu đã bị cô xé thành mảnh vải.
Điều này suýt nữa thì làm cho Diệp Thu tẩu hỏa nhập ma.
Diệp Thu cố nhịn lại cái cám dỗ cực lớn này, cuối cùng cũng châm cứu xong.
Cùng với chiếc ngân châm cuối cùng mà Diệp Thu hạ xuống, Lâm Thanh Nhã đã hoàn toàn yên tĩnh, ngủ thiếp đi.
Đắp chăn cho Lâm Thanh Nhã xong.
Diệp Thu tựa vào bên giường, thở phào một hơi.
"Kiếp nạn" này cuối cùng đã qua.
Diệp Thu ghé vào bên giường, lẳng lặng nhìn Lâm Thanh Nhã đã chìm vào giấc ngủ, trong mắt tràn ngập dịu dàng.
Vừa nãy, quả thực là anh có cơ hội chiếm lấy Lâm Thanh Nhã.
Nhưng anh đã nhịn được, không làm như vậy.
Bởi vì anh muốn có được trái tim của Lâm Thanh Nhã.
Nếu như vừa nãy anh lợi dụng lúc cô ấy khó khăn, mặc dù có thể có được cơ thể của Lâm Thanh Nhã, nhưng cũng sẽ mãi mãi mất đi tư cách có được trái tim của Lâm Thanh Nhã.