Mục lục
Long Thần Ở Rể - Diệp Thu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy những lời này.



Hàn Tiêu Tiêu vội vàng lấy tập tài liệu từ trong túi đựng hồ sơ, đi ra khỏi đám đông, nhìn Triệu Khôn Sơn nói: "Cục trưởng, tất cả đều ở đây!"



"Ừ, cứ giao lại cho Diệp tiên sinh!"



Triệu Khôn Sơn khoát tay một cái.



Hàn Tiêu Tiêu nhanh chóng bước tới trước mặt Diệp Thu, đưa túi đựng hồ sơ cho Diệp Thu.



Mà từ đầu đến cuối, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Tiêu Tiêu đỏ bừng, ánh mắt thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào Diệp Thu.



Ngược lại Diệp Thu không hề suy nghĩ nhiều, lập tức đưa tay muốn nhận lấy túi hồ sơ.



Nhưng ngay tại thời điểm này.



Một cảnh tượng vô cùng xấu hổ đã xảy ra.




Có lẽ Diệp Thu quá khẩn trương muốn thấy được nội dung bên trong túi hồ sơ.



Nên khi anh đưa tay nhận lấy túi đựng, tay đã vô tình chạm vào tay Hàn Tiêu Tiêu.



Cảm ứng mượt mà trơn nhẵn kia.



Làm cho Diệp Thu hơi sửng sốt tại chỗ.



Cả người Hàn Tiêu Tiêu giống như bị điện giật vậy, cơ thể bất giác hơi run lên.



"E hèm!"



Triệu Khôn Sơn thấy vậy giả bộ ho khan hai tiếng.



Diệp Thu tỉnh táo lại, nhanh chóng thu tay về, mặt đầy áy náy nói: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không phải cố ý!"



"Không... không có sao!"



Gương mặt nhỏ nhắn của Hàn Tiêu Tiêu đỏ bừng lên, cô ta lắc đầu, sau đó nhét túi hồ sơ cho Diệp Thu rồi nhanh chóng xoay người bước ra khỏi phòng họp.



Nhìn bóng lưng rời đi của Hàn Tiêu Tiêu.



Diệp Thu cũng sững sờ.





Bởi vì anh cảm thấy Hàn Tiêu Tiêu hôm nay có chút kỳ quái.



Bình thường Hàn Tiêu Tiêu đều hét ầm lên trước mặt anh, hận không thể đè ép anh.



Nhưng Hàn Tiêu Tiêu bây giờ, ngay cả ánh mắt nhìn vào anh cũng bắt đầu trở nên tránh né.



Không còn hung hãn như lúc trước nữa.



Đây là tình huống gì vậy?



Chẳng lẽ nữ cảnh sát bạo lực nay đã đổi tính?



Tuy nhiên, vì lúc này vẫn còn rất nhiều người trong phòng họp.



Diệp Thu cũng không tiện truy hỏi, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu một cái, ngay sau đó nhìn về phía Triệu Khôn Sơn, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Chúng ta bắt đầu đi!"



Triệu Khôn Sơn gật đầu, nhìn mọi người nói: "Mọi người ngồi vào chỗ đi!"



Những người có mặt đều là cảnh sát liên quan đến vụ án, cũng không có người ngoài.



Rất nhanh mọi người lập tức xôn xao ngồi vào bàn hội nghị.



Diệp Thu vốn dĩ muốn tìm một góc nhỏ tùy tiện ngồi xuống là được.



Nhưng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Triệu Khôn Sơn.



Anh chỉ có thể ngồi ở bên cạnh Triệu Khôn Sơn, chính là chiếc ghế đầu tiên bên cạnh ghế của thủ trưởng.



Mà bình thường ngồi ở chỗ này, đều là lãnh đạo của cục cảnh sát.



Như vậy có thể thấy Triệu Khôn Sơn rất coi trọng Diệp Thu.



Thật ra ban đầu Triệu Khôn Sơn muốn Diệp Thu trực tiếp ngồi ở đầu bàn hội nghị.



Nhưng Diệp Thu lại cảm thấy như vậy thật sự không tốt tí nào, anh sao lại có thể làm vai phụ lấn át cả vai chính chứ?



Cho nên dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Diệp Thu, lúc này anh mới ngồi ở vị trí thứ hai.



"Diệp tiên sinh, cậu xem những tài liệu về vụ án này trước nhé, tôi ở bên này sẽ nói đại khái một chút. Cậu có thể cùng lúc vừa nhìn vừa nghe, như vậy sẽ giúp cậu nhanh chóng hiểu rõ vụ án này!"



Triệu Khôn Sơn nhìn Diệp Thu cười nói.



"Được rồi, ông cứ nói đi, không cần phải để ý đến tôi!"



Diệp Thu khoát tay, sau đó liền cúi đầu, mở túi hồ sơ kia ra xem, lấy tài liệu trong đó xem qua một lượt.



Mà bên này.



Triệu Khôn Sơn nhìn mọi người đang có mặt, bắt đầu nói: "Tình huống sơ lược của vụ án này, tôi nghĩ mọi người cũng đã biết rồi, bây giờ tôi sẽ nói cho mọi người nghe về diễn biến mới nhất của nó!"



"Chung quy lại mà nói, đây là một vụ giết người hàng loạt, nhưng không giống như những vụ án giết người hàng loạt thông thường khác, cách chọn mục tiêu của tên sát nhân lần này có chút đặc biệt!"



"Đầu tiên, xét đến nay, giới tính của tám nạn nhân đều là nữ, nhưng trước đây họ lại không hề có quan hệ gì với nhau cả. Thậm chí còn không hề biết mặt nhau, mà nghề nghiệp của tám người này cái gì cũng có, giáo viên, tiếp viên hàng không, bồi bàn,v...v..."



"Nói cách khác, khi hung thủ chọn mục tiêu, ngoại trừ giới tính nữ ra, còn lại đều là ngẫu nhiên cả!"



"Đây là điều có liên quan đến phương thức chọn mục tiêu của hung thủ!"



Nói đến đây.



Triệu Khôn Sơn hơi dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Thu, quan tâm hỏi: "Diệp tiên sinh, cậu có thể theo kịp chứ?"



"Không thành vấn đề, ông tiếp tục nói đi!"



Diệp Thu gật đầu, thản nhiên nói.



"Được!"



Triệu Khôn Sơn mỉm cười gật đầu, ngay sau đó nhìn về phía mọi người, tiếp tục nói: "Vấn đề tiếp theo, chính là phương thức chết của người bị hại!"



"Dựa theo những vụ án thông thường, những loại hung thủ đặc biệt chọn phụ nữ để xuống tay như thế này, hoặc là tâm lý biến thái, hoặc là ham sắc, ham tiền tài. Sau khi đạt được mục đích, để phòng ngừa mình bị bại lộ, cho nên đã xuống tay giết hại mục tiêu!"



"Tuy nhiên, căn cứ theo báo cáo khám nghiệm tử thi của tám nạn nhân, không ai trong số tám người bị hại bị xâm hại tình dục cả, trên người bọn họ cũng không hề mất mát tài sản gì!"



"Mà phương thức tử vong của tám người này lại vô cùng kỳ lạ! Không ai trong tám người bọn họ có vết thương rõ ràng cả, chỉ có một lỗ máu to bằng hạt đậu tương nằm ở động mạch chủ phía bên cổ trái!"



"Dựa theo phán đoán của pháp y, cả tám người đều bị giết chết do một vật thể bằng kim loại cắm vào, sau đó rút sạch máu trên người dẫn đến tử vong!"



Triệu Khôn Sơn nói tới đây.



Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy lạnh sống lưng.



Nên biết rằng.



Công việc bọn họ làm đều là cảnh sát, hoặc là tiểu đội Thiên Võng nữa.



Bọn họ thường xuyên phải đối mặt với tội phạm, bình thường cũng không thể tránh khỏi việc tiếp xúc với người chết.



Có thể nói, đã được gặp nhiều phương thức chết khác nhau.



Có nhảy lầu té chết, bị đụng xe chết, còn có người bị dao đâm chết, cũng có người bị hạ độc chết, vân vân.



Nhưng giống như thế này, bị rút sạch máu ra khỏi cơ thể mà chết, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nghe tới.



Đây phải là một người có tâm lý biến thái đến cỡ nào, mới có thể làm ra chuyện như vậy!



Nghĩ đến đây, ai nấy đều cảm thấy da đầu râm ran tê dại.



Mà lúc này.



Diệp Thu gần như đã đọc xong trong tài liệu của vụ án trên tay.



Hơn nữa, sau khi nghe Triệu Khôn Sơn nói nhiều như vậy, anh cũng đã hiểu được đại khái vụ án.



Ngay sau đó, anh trực tiếp nhìn thẳng vào Triệu Khôn Sơn hỏi: "Nếu như tôi đoán không lầm, cho tới bây giờ, bên cảnh sát vẫn chưa thu thập được manh mối nào về kẻ sát nhân, đúng không?"



"Không sai!"



Triệu Khôn Sơn gật đầu, sau đó nhìn Diệp Thu, cười khổ nói: "Đây là điểm thứ ba tôi muốn nói, thủ đoạn phạm tội của tên hung thủ này thật sự quá cao, dấu vân tay, dấu chân, mùi, thậm chí ngay cả camera giám sát đều không có dấu vết để lại. Cho đến nay, ngoài việc tìm thấy thi thể của tám nạn nhân, chúng ta không có bất cứ thu hoạch nào cả!”



“Chẳng lẽ người này có thể bay? Nếu không, cho dù hung thủ có lợi hại đến đâu đi nữa, chỉ cần anh ta đi vứt xác, cũng sẽ phải để lại một chút dấu vết chứ?"



Bạo Long nhíu mày lại, có chút không dám tin, nghi ngờ hỏi.



Thân là đội trưởng của tiểu đội Thiên Võng, lại là huấn luận viên của Lang Nha trước đây.



Trên phương diện truy lùng phản trinh sát, anh ta tuyệt đối được gọi là chuyên gia! Nhưng cho dù là anh ta cũng không dám đảm bảo rằng, anh ta sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào sau khi đi qua một vài nơi.



Bởi vì chuyện đó căn bản là bất khả thi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK