Diệp Thu nói mà ngữ khí lạnh như băng.
Sau đó anh đứng dậy, đi ra ngoài quản canh thịt dê.
Nhìn theo bóng lưng Diệp Thu.
Ngô Siêu không kìm được run cầm cập.
Lão Thất cậu không trêu vào được, Diệp Thu cậu càng không trêu vào được.
Cứ để hai người này rồng hổ đánh nhau đi.
Cậu cũng không có ý định tham gia vào chuyện này nữa...Đi ra khỏi quán canh dê.
Diệp Thu vừa đi vừa nghĩ về chuyện này.
Bất luận thế nào, anh phải nghĩ cách để ngày mai Lâm Thanh Nhã ở nhà một ngày mới được.
Nếu Lão Thất kia đã định thời gian giao nhận là chiều mai.
Vậy thì chắc chắn hắn ta định, sáng mai sẽ đi kiểm tra xem có phải Lâm Thanh Nhã đã bị bắt cóc thật không.
Lỡ mà để hắn ta nhìn thấy Lâm Thanh Nha đi làm như bình thường.
Vậy thì chắn chắn hắn ta sẽ không tới ngõ cụt vào bốn giờ chiều mai.
Nghĩ tới đây.
Diệp Thu lắc lắc đầu, suy nghĩ xem phải lấy lý do gì mới giữ được Lâm Thanh Nhã ở nhà cả ngày.
Nói thẳng thì chắc chắn không được rồi.
Nhưng nhất thời thì cũng không có cách nào khác ổn.
Điều này làm cho Diệp Thu hơi sầu não, bất giác muốn hút điếu thuốc.
Sờ lên người thì không có.
Mà lúc này.
Vừa khéo là đường cái đối diện có một cửa hàng tiện lợi 24/24.
Thấy vậy, Diệp Thu chuẩn bị nhấc chân.
Thế nhưng anh vừa mới nhấc chân lên.
Thì đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc đi ra từ trong cửa hàng tiện lợi.
Nhìn thấy bóng dáng ấy.
Sắc mặt Diệp Thu chợt biến, vội vàng trốn sau chiếc xe đang đỗ ở bên đường.
Bởi vì bóng dáng kia không phải ai khác mà chính là Hàn Tiêu Tiêu, nữ cảnh sát bạo lực làm Diệp Thu đau đầu! Chắc vì buổi tối không có ca trực.
Hôm nay Hàn Tiêu Tiêu không mặc cảnh phục, mà mặc một chiếc áo croptop màu đen và một chiếc quần đùi màu trắng.
Phô bày dáng người nóng bỏng của cô ra rất sâu sắc.
Theo bước chân cô đi, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy áo lót lộ ra.
Kết hợp với đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp.
Qủa thực là cực phẩm nhân gian, cực kỳ gợi cảm.
Làm cho ban đêm này không khỏi có vài phần xao động.
Nhưng mà, đối với người phụ nữ này.
Diệp Thu không hề có bất kỳ hứng thú nào.
Bởi vì người phụ nữ này quá phiền phức, làm cho người ta quá nhức đầu, một khi dính phải thì khó mà thoát ra.
Cho nên Diệp Thu chuẩn bị trốn sau chiếc xe này, đợi Hàn Tiêu Tiêu đi rồi sang.
Chỉ thấy Hàn Tiêu Tiêu xách một túi lớn đi ra từ trong cửa hàng tiện lợi, chuẩn bị đi tới chiếc BMW X5 màu trắng đang đỗ bên đường.
Đó chính là xe của cô.
Thế nhưng.
Cô còn chưa kịp xuất phát.
"Brùm brùm brừm!"
Một loạt tiếng gầm rú của xe máy bất thình lình vang lên.
Chỉ thấy cách đó không xa.
Hơn ba mươi chiếc xe máy đang phi như bay tới chỗ Hàn Tiêu Tiêu, cảnh tượng này khá là đồ sộ.
Chỉ trong nháy mắt, đội xe máy đã đi tới bên cạnh Hàn Tiêu Tiêu, sau đó vờn quanh thành một vòng tròng bao vây Hàn Tiêu Tiêu trong đó.
Mà trên mỗi một chiếc xe máy, ngoại trừ người lái độ mũ bảo hiểm ra, thì ngồi sau còn có một thanh niên cầm một cái gậy bóng chày.
Cộng lại, ít nhất cũng phải lên đến bốn năm mươi người.