Mục lục
Long Thần Ở Rể - Diệp Thu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nếu ba còn nói bậy, con sẽ không để ý đến ba nữa!"



Khuôn mặt Thẩm Mộng Dao đỏ bừng trừng mắt nhìn Thẩm Vạn Sơn.



"Được, được, ba không nói nữa!"



Thẩm Vạn Sơn vội xua tay, sau đó vẫn có chút không cam lòng khuyên nhủ: "Nhưng con nhất định phải suy nghĩ kỹ càng, nếu sau này con không muốn sống vất vả thì cứ nghe lời ba, đem cậu Diệp câu dẫn tới tay, ba cũng không tin trên đời này có tên đàn ông nào lại không háo sắc!"



"Anh Diệp... anh ấy khác với những người đàn ông khác!"



Thẩm Mộng Dao khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của mình, trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh dụ dỗ Diệp Thu trong biệt thự.



Nghĩ đến điều này, khuôn mặt nhỏ của cô ta bừng lên đỏ như giọt máu.



May mắn thay, Diệp Thu lúc này đã đón được một chiếc taxi bên vệ đường, vẫy tay ra hiệu để cô ta đi qua.



Thấy vậy.



Thẩm Mộng Dao giống như nhìn thấy một vị cứu tinh vậy, vội nhìn Thẩm Vạn Sơn, không vui nói: "Ba tự về nhà đi, con đi trước!"




Dứt lời.



Thẩm Mộng Dao chạy về phía Diệp Thu mà không nhìn lại.



"Thật là không biết thức thời tí nào!"



Thẩm Vạn Sơn thở dài, sau đó con ngươi liên tục chuyển động, càng nghĩ càng không cam lòng.



Không được! Mình nhất định phải nghĩ biện pháp để cậu Diệp kia và con gái mình kết đôi với nhau.



Như vậy, khi trở thành cha vợ của cậu ta, vậy thì coi như một bước lên trời rồi! Xem thử sau này còn ai dám khi dễ mình!



Nghĩ đến đây.



Trên mặt Thẩm Vạn Sơn lóe lên một cảm giác vô cùng kích động, sau đó bắt đầu lên kế hoạch trong lòng...



Trên taxi.



Diệp Thu nhìn vệt đỏ trên khuôn mặt của Thẩm Mộng Dao còn chưa tan, nghi hoặc hỏi: "Vừa rồi nói chuyện gì với bố cô à?"



"Không có gì!"



Vẻ mặt của Thẩm Mộng Dao liền thay đổi, vội vàng lắc đầu.



"Thật sao?". Diệp Thu cau mày hỏi.





"Đúng thế, đương nhiên là thật, tôi nói dối anh làm gì!". Thẩm Mộng Dao vội đáp.



"Được rồi!"



Diệp Thu như có điều suy nghĩ, gật đầu một cái, sau đó nhìn Thẩm Mộng Dao hỏi: "Chờ lát nữa khi gặp vợ tôi, cô đã biết nên nói gì chưa?"



"Nói sự thật chứ gì?"



Thẩm Mộng Dao nghi hoặc.



"Không được!"



Diệp Thu lắc đầu nói: "Nếu mẹ vợ tôi ở đó, cô lại nói bà ta xúi giục cô, ép cô phải làm vậy. Thế thì rất có thể bà ta sẽ cắn ngược lại, bảo chúng ta thông đồng gài bẫy bà ta. Như thế vợ tôi nhất định sẽ không tin tưởng chúng ta đâu, dù sao so với tôi và cô, cô ấy khẳng định tin tưởng mẹ mình hơn. "



"Vậy tôi nên làm gì?"



Thẩm Mộng Dao cau mày và bối rối hỏi.



"Thế này đi, những chuyện khác cô cứ nói thật, riêng về việc nói đến người gài bẫy..." Diệp Thu suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Cô cứ bảo người gài bẫy chính là Lâm Vĩ, hắn ta tìm Anh Hào, bức cô đến quyến rũ tôi, mục đích là muốn hủy hoại mối quan hệ giữa vợ tôi và tôi! "



"Như thế liệu có ổn không?"



Thẩm Mộng Dao hỏi với vẻ lo lắng.



"Cô cứ làm theo lời tôi dặn là được, đây cũng có thể xem như tôi cho mẹ vợ một bậc thang, nếu bà ta không ngốc thì sẽ theo đó mà leo xuống. Đương nhiên, nếu bà ta muốn cá chết lưới rách chơi đến cùng thì tôi có cách ứng phó của mình".



Diệp Thu nhàn nhạt nói.



"Vậy thì tốt!"



Thẩm Mộng Dao gật đầu, sau đó nhìn Diệp Thu, tò mò hỏi: "Đúng rồi, tay Lâm Vĩ này là ai vậy?"



"Em họ của vợ tôi!"



Khóe miệng của Diệp Thu hơi cong lên, cười nói.



"A! Thế nói vậy có được không? Vợ anh có tin không? "



Vẻ mặt của Thẩm Mộng Dao thay đổi, lo lắng hỏi.



"Yên tâm, cô chỉ cần đem cái nồi này ụp lên đầu của hắn ta là xong, cứ nói như thế, không sao đâu, cứ tin tôi đi!"



Diệp Thu lắc đầu cười nói.



Cùng lúc.



Cách đó 10km trong sân nhà họ Lâm và biệt thự của Lâm Vĩ.



Lâm Vĩ, người đang ngồi trong bồn tắm hắt hơi liên tiếp năm sáu cái.



Làm cho anh ta thầm than trong lòng.



Chẳng lẽ có người đang mắng sau lưng mình?



Không phải chứ! Mình đẹp trai và giàu có như thế này, người ta còn thích không kịp chứ đừng nói gì tới mắng?



Nghĩ đến đây.



Lâm Vĩ vô cùng tự luyến hất tóc.



Tuy nhiên, điều mà anh ta không biết được chính là Lâm Vĩ sắp phải gánh giúp Triệu Thư Đình một cái nồi lớn trên lưng! Sau đó được phong danh hiệu thành "kẻ gánh tội"!



...... Hãn Hải Lam Thành, biệt thự nhà họ Lâm.



Vào lúc này, trong căn phòng của Lâm Thanh Nhã ở lầu 2.



Lâm Thanh Nhã đang ngồi trên một chiếc giường lớn với một khuôn mặt vô cùng lạnh lùng.



Điều này làm cho khí chất vốn lạnh nhạt của cô càng khiến người ta cách xa vạn dặm.



Nhiệt độ của căn phòng dường như đang giảm đột ngột vì sự lạnh giá của cô.



Nếu cẩn thận nhìn kỹ vào đôi mắt đẹp của Lâm Thanh Nhã.



Nhanh chóng sẽ phát hiện ra.



Vào thời khắc này, trong đôi mắt lạnh lùng của cô hiện lên một chút mất mát và buồn bã.



Vì những gì Diệp Thu đã làm, đã khiến trái tim cô tan nát.



Cô vốn nghĩ rằng nếu Diệp Thu biểu hiện tốt một chút, cô định bụng sẽ cho Diệp Thu một cơ hội để chấp nhận anh ấy.



Thế mà, Diệp Thu lại làm một điều kinh tởm như vậy sau lưng cô.



Chuyện này khiến cô vô cùng thương tâm và khổ sở.



Mà trái tim cô vào lúc này, như thể rơi xuống một hố băng vậy, hoàn toàn lạnh lẽo.



Triệu Thư Đình trong lòng tràn đầy vui vẻ bưng một phần thức ăn đem vào phòng Lâm Thanh Nhã.



Nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Lâm Thanh Nhã, trong lòng bà ta tràn đầy vui sướng.



Bởi vì Lâm Thanh Nhã càng như vậy.



Càng cho thấy cô đã hoàn toàn thất vọng về Diệp Thu.



Kế hoạch thành công mỹ mãn.



Tâm tình Triệu Thư Đình khỏi phải nói là tốt đến thế nào.



Nhưng ngoài mặt bà ta vẫn phải làm bộ giả vờ buồn bã, bưng thức ăn đến chỗ Lâm Thanh Nhã, giả vờ thuyết phục: "Con gái, đừng buồn nữa, Diệp Thu chính là một tên cặn bã, ăn đồ của con, dùng đồ của con, thế mà lại còn ăn vụng sau lưng con! Một thằng cặn bã như vậy không đáng để con phải buồn, khổ sở vì nó đâu, nghe lời mẹ, ăn uống điều độ, giữ gìn thân thể nhé, mai mẹ giới thiệu cho con một người tốt hơn nhiều lần, vừa đẹp trai vừa giàu có, được không?"



"Mẹ, mẹ đừng nói nữa, bây giờ con không muốn nghe thấy cái tên này!"



Lâm Thanh Nhã mặt đầy chán ghét nói.



"Được rồi, được rồi, mẹ không nói nữa, con bận rộn cả một ngày rồi, ăn cơm trước đi!"



Trong lòng Triệu Thư Đình vô cùng vui vẻ, nhanh chóng đưa thức ăn tới trước mặt Lâm Thanh Nhã.



Lâm Thanh Nhã cúi đầu nhìn thức ăn, lắc đầu một cái, khuôn mắt nhỏ nhắn lạnh lùng nói: "Con không có khẩu vị, không muốn ăn!"



“Không ăn làm sao được chứ? Nghe lời mẹ, nhanh chóng ăn cơm xong ngủ sớm một chút, đem thân thể chăm sóc thật tốt, sau đó gọi tên phế vật Diệp Thu kia tới, làm thủ tục ly hôn đi, mẹ lập tức tìm ngay cho con một người vừa giàu vừa đẹp trai!"



Triệu Thư Đình cười nói.



"Mẹ, con có chút mệt mỏi, mẹ đi ra ngoài trước đi!"



Lâm Thanh Nhã khoát tay một cái, sau đó nằm trên giường lớn, đắp chăn bông lên người.



Triệu Thư Đình thấy vậy, cũng biết nếu lúc này mà tiếp tục kích thích Lâm Thanh Nhã sẽ chỉ phản tác dụng thôi.



Vì vậy bà ta không thể làm gì khác hơn là đặt thức ăn trên tủ đầu giường, nói: "Được rồi, đồ ăn mẹ để đây trước cho con, tranh thủ ăn nhân lúc còn nóng nhé!"



Nói xong.



Triệu Thư Đình xoay người bước ra khỏi phòng ngủ của Lâm Thanh Nhã.



Bà ta định sẽ gọi điện thoại sắp xếp trước một chút, tìm đối tượng phù hợp, sau đó sớm an bài một cuộc hẹn xem mắt cho Lâm Thanh Nhã.



Cứ như vậy, tranh thủ kịp thời dập tắt ý định nối lại mối quan hệ giữa Lâm Thanh Nhã và Diệp Thu!



Tuy nhiên.



Khi Triệu Thư Đình vừa đi tới cửa phòng ngủ, cả người đều ngẩn ra...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK