Cô sợ Diệp Thu sẽ bị tổn thương lòng tự trọng, liền quay đầu lại nhìn Diệp Thu, cố gắng giải thích: "Diệp Thu, đừng quá để ý. Đầu bếp Hàn có thể do quá bận nên mới không chú ý gửi lời chào đến anh!"
"Không sao đâu!"
Diệp Thu xua tay, mỉm cười nói.
Nếu là người bình thường, nếu bị xem thường như vậy.
Chỉ sợ đã sớm nổi giận.
Tuy nhiên, Diệp Thu chưa bao giờ để điều đó trong lòng, khuôn mặt vẫn tỏ ra thờ ơ như thường.
Có câu nói thế này.
Mắt chó nhìn hạn hẹp.
Là người thì hà cớ gì phải để ý đến suy nghĩ của chó chứ?
Cho nên đối với chuyện nhỏ nhặt này anh không cảm thấy khó chịu chút nào.
Thấy vậy.
Lâm Thanh Nhã cũng yên lòng, sau đó ngồi xuống vào bàn trống bên cạnh Diệp Thu.
“Này, các cô nghe nói chưa? Hôm nay, đầu bếp Han sẽ sử dụng các món ăn kinh điển nổi tiếng nhất của mình làm món chính trong bữa tiệc kích thích vị giác này đấy! "
“Có phải là món Những đóa sen đào lúc trăng non nồng nàn màu xanh biếc không? Wow, vậy hôm nay chúng ta thật sự có lộc ăn rồi đấy!"
"Quá may mắn rồi! Xem ra hôm nay chúng ta đến đây hoàn toàn không sai, nghe nói đầu bếp Hàn mỗi năm chỉ nấu món này một lần thôi đấy. Không nghĩ tới hôm nay chúng ta lại có thể thưởng thức được!"
...... Không bao lâu sau khi hai người ngồi xuống, bên tai truyền đến tiếng bàn tán của rất nhiều tiểu thư và phu nhân quyền thế.
Nghe những lời này.
Khuôn mặt Diệp Thu hiện lên một vẻ vô cùng kỳ lạ.
Những đóa sen đào lúc trăng non nồng nàn màu xanh biếc?
Đây không phải là món ăn mà trước kia lúc nhàn rỗi anh đã tự chế ra sao.
Ban đầu vì để đuổi tên nhóc Lý Nguyên Lương muốn bái anh làm thầy đi nên đã dạy cho cậu ta món ăn này.
Đến nỗi những người khác căn bản không ai biết.
Tại sao bây giờ nó lại trở thành một món ăn kinh điển của Hàn Tần?
Nghĩ tới đây.
Diệp Thu liền cau mày lại.
So với Diệp Thu.
Lâm Thanh Nhã càng tò mò nhiều hơn.
Bởi vì trước đây cô chưa bao giờ nghe thấy món ăn nào có cái tên kỳ lạ như vậy, giống như một câu thơ vậy.
Vì vậy, cô liền quay sang một phu nhân ở bàn bên cạnh hỏi: "Những đóa sen đào lúc trăng non nồng nàn màu xanh biếc là món gì vậy?"
"Cô không biết món ăn kinh điển của đầu bếp Hàn sao?"
Bà ta ngạc nhiên hỏi ngược lại.
Biểu tình trên mặt bà ta cứ như thể Lâm Thanh Nhã đang hỏi một cộng một bằng bao nhiêu vậy.
"Tôi vừa gặp đầu bếp Hàn thôi, hôm nay chỉ mới là lần thứ hai tôi đến nhà hàng của anh ấy!"
Lâm Thanh Nhã lúng túng giải thích.
"Hóa ra là thế này, em gái à, hôm nay cô thật sự có lộc ăn rồi đấy, một năm rồi chúng tôi chưa được ăn lại món này lần nào, nhưng chỉ mới lần thứ hai mà cô đã nếm được món này của đầu bếp Hàn rồi, thì thật không thể không nói, cô quá may mắn rồi đấy!"
Phu nhân kia mặt đầy hâm mộ nói.
"Vậy có thể giải thích cho tôi biết đây cuối cùng là món gì không?"
Lâm Thanh Nhã nhất thời càng trở nên tò mò hơn, nhanh chóng hỏi.
"Đây là một món ăn vô cùng kỳ diệu, chẳng hạn như những món bình thường chúng ta hay ăn đi, nhiều nhất thì chỉ có thể nếm ra được hai loại hương vị, đó là chua cay, mặn ngọt hay gì đó. Thêm nữa, nếu thêm bớt không chính xác thì chắc chắn món ăn sẽ bị hư ngay, khẩu vị cũng sẽ bị giảm đi, mùi vị lại kì quái không có cách nào ăn thêm được nữa. Nhưng món Những đóa sen đào lúc trăng non nồng nàn màu xanh biếc này lại khác, cô hoàn toàn có thể nếm được ba loại hương vị hoàn toàn khác nhau trong đó!"
Phu nhân kia mỉm cười giải thích.
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Ba loại hương vị khác nhau?"
Lâm Thanh Nhã sửng sốt ngay tại chỗ.
"Không sai!"
Người phụ nữ gật đầu, mặt đầy hào hứng nói:
"Trong món ăn này, cô không chỉ có thể thưởng thức được mùi vị của mùa xuân, mà còn có cả hương vị nồng nàn của mùa hè, thêm vào đó còn có sự tươi mát xanh biếc của cây rừng. Thật sự vô cùng hoàn mỹ. Hơn nữa ba loại mùi vị này phối hợp với nhau thế mà lại không có bất kỳ xung đột nào, không gây ra sự khó chịu nào cho cô cả. Nó sẽ chỉ khiến cô càng lúc càng cảm thấy ngây ngất hơn mà thôi, như thể cô đang ở trên thiên đường bay bổng vậy! "
"Chuyện này...có phải hơi khoa trương rồi không!"
Lâm Thanh Nhã lắc đầu có chút không tin.
Cô sinh ra trong gia đình nhà họ Lâm, cũng xem như đã nếm đủ các món ngon của lạ trên đời ngay từ lúc còn nhỏ.
Thật sự chưa bao giờ gặp qua món ăn nào khoa trương như lời bà ta miêu tả.
Giống như miêu tả trong một cuốn tiểu thuyết vậy.
Rất khó có thể tin được.
“Cô không tin đúng không? Lúc đầu tôi cũng không tin, nhưng sau khi ăn, tôi mới biết hóa ra trên thế giới thật sự có một món ăn ngon đến như vậy! Dùng bữa ở đây thật sự giống như đang thưởng thức một bức họa vậy, cái cảm giác này, thật sự khiến người ta vô cùng trông đợi!"
Một cô nàng xinh đẹp ngồi bên cạnh liếc nhìn Lâm Thanh Nhã một cái, không nhịn được nói.
"Đừng nói nữa, tôi sắp chảy nước miếng rồi đây này!"
"Thật mong đợi quá, tôi đã đợi Những đóa sen đào lúc trăng non nồng nàn màu xanh biếc này một năm trời rồi, cuối cùng hôm nay cũng đã có thể ăn rồi!"
"Chờ một chút đừng ai đến cướp của tôi đấy nhé, hôm nay tôi nhất định phải ăn no mới được!"
Các phu nhân nổi tiếng xung quanh cũng đều rối rít lần lượt nói.
Nghe những lời này.
Lâm Thanh Nhã cũng cười lắc đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Thu hỏi:
"Anh tin không?"
"Tôi..." Diệp Thu nhất thời không biết nói gì cho tốt.
Món ăn này vốn là do anh ấy sáng tạo ra.
Anh có thể không tin được sao?
Huống chi bây giờ anh cũng không thể nghĩ ra được.
Hàn Tần đã được học món này như thế nào?
Chẳng lẽ giữa Lý Nguyên Lương và Hàn Tần này có mối quan hệ gì đó?
Xem ra chỉ có thể đợi hỏi lại Lý Nguyên Lương thôi!
Lâm Thanh Nhã thấy Diệp Thu im lặng, lắc đầu nói: "Thôi, hỏi anh cũng vô ích, kỹ năng nấu nướng của anh cũng không tốt hơn tôi bao nhiêu, cứ đợi món ăn lên thưởng thức rồi kết luận sau vậy!"
Chỉ một lúc sau.
Hàn Tần một lần nữa trở lại đại sảnh của nhà hàng.
Chỉ là bây giờ, anh ta đã thay một bộ âu phục cao cấp.
Điều này càng làm nổi bật lên vóc người cao lớn của anh ta hơn bao giờ hết.
Nhất thời, tất cả mọi người có mặt ở đây đều đổ dồn ánh mắt vào cơ thể của Hàn Tần.
Không ít cô gái đổ dồn ánh mắt ngưỡng mộ về phía anh ta.
"Thực xin lỗi, đã để mọi người chờ lâu rồi, tiếp theo tôi xin tuyên bố, bữa tiệc kích thích vị giác hôm nay chính thức được bắt đầu!"
Hàn Tần những người ngồi dưới, cười ra vẻ áy náy, tay phải đặt lên ngực, hơi cúi đầu, vô cùng nhã nhặn nói.
Nói xong, anh ta không quên nhìn về phía Lâm Thanh Nhã và mỉm cười một nụ cười anh ta cho rằng vô cùng đẹp trai.
Không ít những fan nữ ngồi gần Lâm Thanh Nhã đều trở nên mê mẩn.
Họ còn cho rằng Hàn Tần đang mỉm cười với họ.
Chỉ có Diệp Thu biết rõ rằng.
Tên này hôm nay khẳng định không có ý tốt gì.
Tuy nhiên, vì anh đã theo đến tận đây, nên cũng không sợ tên Hàn Tần này giở bất kì thủ đoạn nào cả. Nếu như anh ta dám ở trước mặt anh mà đụng tới Lâm Thanh Nhã.
Như vậy thì Diệp Thu thề, tuyệt đối không để cho tên Hàn Tần này sống tốt được!
Rất nhanh sau đó.
Dưới sự chỉ huy của Hàn Tần, người phục vụ bắt đầu chia các món ăn cho từng bàn.
Mà mỗi món ăn được bày biện trên bàn đều giống nhau như đúc, do Hàn Tần tự tay nấu.
Trong lúc nhất thời, một mùi thơm quyến rũ tràn ngập khắp nhà hàng.
Điều này khiến nhiều quý cô, quý bà ở đây phải yên lặng nuốt nước miếng vào trong.
Bởi họ đều được dạy về những lễ nghi và phép tắc tốt đẹp nên không thể vội vàng mà ăn ngay được.
Thứ họ chờ đợi chính là món ăn kinh điển trong truyền thuyết Những đóa sen đào lúc trăng non nồng nàn màu xanh biếc kia. Hàn Tần nhìn thấy cảnh này cũng khẽ mỉm cười: “Chắc hẳn các vị khách quý ở đây đang chở món chính cuối cùng phải không? Không nên gấp, món ăn chính của ngày hôm nay là dành cho tất cả mọi người!"
Hàn Tần vừa dứt lời.
Người phục vụ nhanh chóng đẩy xe thức ăn từ sau bếp đi ra...